TRỌNG SINH, TA NHẤT ĐỊNH PHẢI HẠNH PHÚC CÙNG NGƯỜI ĐÃ ĐIÊN CUỒNG THIÊN VỊ TA

Chương 37

Sáng sớm, Tuế Ninh đã đi vào phòng thi.

Môn thi đầu tiên 9 giờ bắt đầu, còn hơn một tiếng nữa.

Nhưng thật trùng hợp, cậu và Lộc Gia Duẫn được phân vào chung một phòng thi.

"Ổn, ổn rồi." Lộc Gia Duẫn kích động ở phía trước nắm tay Tuế Ninh lắc nhẹ.

Tuế Ninh cười bị hắn làm cho choáng váng, nói: "Cậu ngồi phía trước tớ mà."

Khuôn mặt Tuế cười của Lộc Gia Duẫn lập tức biến mất.

Hắn cũng vừa mới phản ứng lại.

"Má ơi." Lộc Gia Duẫn che mặt tự kỷ mười giây: "Vậy tớ chỉ có thể tự cầu phúc thôi."

Tuế Ninh vỗ vỗ Lộc Gia Duẫn: "Không sao, cố lên."

"Haizzz."

Lộc Gia Duẫn vẻ mặt nhăn nhó, nhưng hắn tiêu hóa rất nhanh. Hai phút sau lại hưng phấn quay lại, giơ điện thoại chia sẻ tài khoản video của mình cho cậu.

"Mau xem mau xem, video tớ làm cho cậu lên xu hướng rồi, có cả trăm vạn lượt thích đấy!"

Tuế Ninh ghé sát vào nhìn, là hai bức ảnh cậu ngẫu nhiên chụp cùng Lộc Gia Duẫn trong giờ giải lao trước đây.

Tuế Ninh lúc đó mặc áo len xanh trắng, khuôn mặt kiều lệ, giơ một ly cà phê, nụ cười ôn nhu.

Trên cổ tay cậu đeo chiếc đồng hồ Tuế Hoành tặng.

Khu bình luận rất nhanh có người soi ra giá cả, mọi người nhao nhao kinh ngạc cảm thán.

Tuế Ninh mở khu bình luận ra, nhìn mấy bình luận có lượt thích cao:

: Xin chuyển sang kênh nông nghiệp.

: Nữ Oa có ở đây không, hình như tớ hơi khó chịu (khóc) (khóc) (khóc)

: Bản thân thuộc gia đình trung sản, đã từng may mắn gặp cậu ấy ở một bữa tiệc từ thiện, người thật còn xinh đẹp hơn trong ảnh, đẹp kinh động trời đất.

: Tiểu thiếu gia tập đoàn Tuế Thị, dự kiến nắm giữ 15% cổ phần (khóc), hơn nữa cậu ấy còn học Đại học H, Đại học H đó! (khóc)

: Nhà cậu ấy không chỉ có tiền, hơn nữa vị hôn phu của cậu ấy họ Thẩm, chính là của tập đoàn Thẩm Thị thành phố H kia nha .

: Hỏi chút tiểu thiếu gia khi nào kết hôn với nhà họ Thẩm, để tớ còn đầu thai kịp.

Khu bình luận hoặc là hâm mộ gia thế của cậu, hoặc là khen ngợi dung mạo và bằng cấp.

Xu hướng nổi tiếng của loại phần mềm video này cũng rất khó hiểu, Lộc Gia Duẫn không ngờ hắn tùy tiện đăng hai bức ảnh lại hot đến mức này.

Tuế Ninh cảm thấy lời khen này hơi quá khoa trương.

Đời trước cậu không mấy khi đăng ảnh lên mạng xã hội.

Nhưng đời này cậu cảm thấy chụp mấy tấm ảnh cũng không sao, nhà cậu cũng kinh doanh hợp pháp, có hot cũng không vấn đề gì.

Lộc Gia Duẫn hai tay chống cằm, cười hi hi: "Thiếu gia khi nào kết hôn với nhà họ Thẩm, tớ cũng muốn đầu thai."

"Nói bậy bạ gì đấy." Tuế Ninh nhẹ nhàng gõ trán Lộc Gia Duẫn: "Tớ mới không muốn làm ba cậu."

Tuế Ninh khá mẫn cảm với những lời nói về sinh tử, đặc biệt là người bên cạnh cậu nói câu này.

Nói đùa cũng không được.

"Ai cha, chỉ đùa thôi mà." Lộc Gia Duẫn cười hì hì: "Lát nữa thi xong đi ăn cá nướng."

Tuế Ninh thích ăn, cậu vui vẻ gật đầu: "Được."

Đề thi buổi sáng không khó, Tuế Ninh nộp bài sớm.

Cậu cùng Lộc Gia Duẫn đã hẹn, ai ra khỏi phòng thi trước thì đi trước đến quán cá nướng gọi món.

Quán cá nướng ở ngay con phố đối diện trường học, không xa lắm.

Tuế Ninh đeo cặp sách đi ra cổng trường, cúi đầu nhắn tin cho Lộc Gia Duẫn:

【 Tớ đi gọi món trước nha 】

【 meo meo lắc đầu.jpg 】

Tâm trạng cậu không tồi, vừa khép điện thoại ngẩng đầu lên, một đôi tay già nua liền nắm chặt cánh tay cậu.

"Cậu là... cậu là con trai của Mộng Mộng phải không?" Mắt Trần Nguyệt Quý ngấn lệ, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tuế Ninh rồi khóc òa lên: "Ai u! Cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi, cháu ngoại của bà!"

Tuế Ninh nhíu mày: "Dì ơi, dì nhận nhầm người rồi."

Trần Nguyệt Quý giữ chặt không buông: "Bà không nhận nhầm! Mộng Mộng chẳng phải đã gả cho một gia đình giàu có sao, cậu họ Tuế đúng không?"

Tuế Ninh lùi lại một bước, ra sức thoát khỏi tay người phụ nữ già nua này: "Dì thật sự nhận nhầm người rồi."

Trần Nguyệt Quý khóc lóc, kích động đến mức trực tiếp lại dính chặt lấy tay cậu bấm riết, quỳ sụp xuống trước mặt Tuế Ninh.

Bà ta khóc lớn hô to: "Cháu ngoại à, bà thật sự là bà ngoại của cậu, mấy năm nay bà tìm ba cậu vất vả lắm, cháu ngoại!"

Trần Nguyệt Quý cứ thế gọi cháu ngoại, tiếng rên rỉ vừa to vừa khó nghe.

Dẫn tới không ít học sinh ra khỏi cổng trường nhao nhao ghé mắt, thậm chí có người lén cầm điện thoại chụp.

Tuế Ninh nghe tiếng khóc này trong lòng dâng lên một ngọn lửa vô hình, cậu đỡ lấy hai tay Trần Nguyệt Quý, nghiêng người về phía trước, rồi nhẹ nhàng lùi sang bên cạnh hai bước.

Cậu thành công kéo giãn khoảng cách với Trần Nguyệt Quý.

"Dì ơi, nếu dì muốn ăn vạ, ở đây cửa ra vào đâu đâu cũng có camera giám sát. Nếu dì muốn bịa chuyện gây rối, nhà cháu có luật sư giỏi nhất, cho nên xin dì nghĩ kỹ rồi hãy gây náo loạn."

Lời nói này của Tuế Ninh, khiến một người đàn ông phía sau Trần Nguyệt Quý do dự một chút.

Trần Nguyệt Quý thấy Tuế Ninh né tránh, trực tiếp giả vờ thân thể không ổn quỳ rạp xuống bên cạnh Tuế Ninh, chụp một cái rồi khóc lóc kêu gào.

"Ai cha, cái số tôi sao thế này, vất vả lắm mới tìm được con trai, cháu ngoại còn không nhận! Tôi sống còn có ích gì nữa, chi bằng ch-ết đi cho xong!"

Trần Nguyệt Quý đầy mặt nếp nhăn, trên người mặc quần áo hoa văn cũ nát, trên tay đeo một chiếc vòng tay màu xanh.

Tuế Ninh nhận ra, đó là vòng đeo tay bảo hiểm của bệnh viện

Một người đàn ông khoảng 50 Tuế tiến lên.

Mặt Trần Dũng đen sạm, răng hơi vàng, mỉm cười dò hỏi: "Ninh Ninh, cháu tên là Ninh Ninh phải không? Ta là cậu ruột của cháu đây."

Tuế Ninh: "Tôi thật sự không biết ông."

Tuế Ninh đeo cặp sách quay người đi.

Lại nghe Trần Dũng vội vàng kêu lên từ phía sau: "Ba mày có phải tên Hứa Mộng Nhi không! Trên tay trái nó có một mảng bớt rất lớn, lúc nó sinh ra vẫn là tao ôm nó về nhà."

Bước chân Tuế Ninh dừng lại, hô hấp cậu ngưng trệ.

Hứa Thập An đã từng nói với cậu, khi ông được ông ngoại bà ngoại đưa về Pháp, kỳ thật ông còn có một cái tên.

Tên là Hứa Mộng Nhi.

Hứa Thập An sinh ra bị phát hiện là Omega, cha mẹ ruột của ông đều rất ghét bỏ ông, cảm thấy ông không giữ được, vì thế đặt tên cho ông là Hứa Mộng Nhi, ngóng trông lại có một đứa con trai khác, thậm chí còn không làm hộ khẩu cho ông.

Vì vậy bốn năm sau, bọn họ như nguyện sinh một cậu con trai nhỏ, liền đưa Hứa Thập An đến chợ ở huyện khác tùy tiện vứt bỏ.

May mắn thay Hứa Thập An lúc đó được viện phúc lợi nhặt được, được một cặp vợ chồng Pháp gia cảnh giàu có nhận nuôi.

Cha mẹ nuôi cảm thấy cái tên Hứa Mộng Nhi này không tốt, liền sửa tên cho ông thành Hứa Thập An.

Lúc đó Tuế Ninh còn nhỏ, Hứa Thập An ôm Tuế Ninh kể chuyện xưa, ôn nhu cười nói.

"Daddy rất thích cái tên mới này."

Trong lòng Tuế Ninh dâng lên một cơn đau đớn, cậu ngoái đầu nhìn lại hai người kia.

"Lúc trước các người chẳng phải đã không cần ông sao, sao bây giờ lại quay về tìm?" Tuế Ninh mắt lạnh nhìn bọn họ.

Cậu đã hiểu, là vì cái video kia.

Bọn họ phát hiện con trai mà mình vứt bỏ lúc trước lại gả cho một gia đình vô cùng giàu có.

Cho nên nghe hơi mà đến.

"Lúc đó tôi cũng không muốn thế, thật sự là nuôi hai đứa con trai quá khó khăn mà!" Trần Nguyệt Quý khóc lóc: "Ninh Ninh, Ninh Ninh, cậu cho tôi gặp Mộng Nhi đi, nhiều năm như vậy tôi thật ra vẫn luôn rất nhớ nó!"

Tuế Ninh châm chọc thẳng thừng: “Sao nhiều năm như vậy không muốn tìm, phát hiện nhà chúng cháu có tiền liền nhận người thân phải không?”

"Ninh Ninh, không thể nói như vậy, dù sao chúng ta cũng là người một nhà."

 

back top