TRỌNG SINH, TA NHẤT ĐỊNH PHẢI HẠNH PHÚC CÙNG NGƯỜI ĐÃ ĐIÊN CUỒNG THIÊN VỊ TA

Chương 38

Trần Dũng cau mày, tiến lên một bước nói: "Thật ra chúng tôi cũng là thật sự không còn cách nào mới đến làm phiền cậu, em trai ba cậu, cũng chính là chú ruột cậu, năm ngoái bị phát hiện mắc bệnh bạch cầu, đang cấp bách cần ghép tủy, bên chúng tôi đều đã thử rồi, đều không tương thích, ba cậu và chú cậu là anh em ruột, nói không chừng..."

"Các người lúc trước vứt bỏ ông dứt khoát như vậy, hôm nay lại muốn ông hiến tủy?" Tuế Ninh giận dữ nhìn Trần Dũng: "Các người không biết xấu hổ sao?"

"Trước kia là chúng tôi sai, nhưng dù sao nó cũng là chú ruột của cậu mà!" Giọng Trần Dũng kích động, một tay nắm lấy cổ tay Tuế Ninh: "Cậu xem cái đồng hồ cậu đang đeo này, tôi nghe trên mạng nói đáng giá cả trăm vạn đó. Cái này nếu đổi thành tiền, có thể trả hết tất cả tiền chữa bệnh cho chú cậu rồi!"

Ánh mắt Trần Dũng tham lam, lời nói cũng tỏ ra đương nhiên.

Tuế Ninh hất tay Trần Dũng ra, giơ cặp sách lên, hung hăng đập vào mặt Trần Dũng.

"Cút ngay, tôi không có thân thích gì cả, ba tôi cũng sẽ không hiến tủy gì hết, các người lúc trước vứt bỏ ông, ông đã không còn bất kỳ quan hệ nào với các người rồi."

Trần Dũng đau đớn, hắn khom lưng che miệng rên rỉ.

Hắn không dám động thủ, chỉ dám mắng nhỏ: "Đứa nhóc c.h.ế.t tiệt này, có tiền là quên luôn người thân, đồ vong ơn bội nghĩa không nhận lục thân."

Bà lão kia quỳ rạp trên đất khóc càng lớn hơn: "Ai u, gia môn bất hạnh u!"

Tuế Ninh quay người đi về phía trước, hô hấp cậu dồn dập.

Cậu thấy uất ức thay Hứa Thập An.

Cậu còn chưa đi được bao xa, một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại bên cạnh cậu, cửa sổ xe từ từ hạ xuống.

"Thi xong rồi à?" Thẩm Vọng Hàn nhìn về phía Tuế Ninh: "Trước đó em chẳng phải nói muốn mời anh ăn cơm sao?"

Tuế Ninh quay đầu đi.

Mắt Thẩm Vọng Hàn híp lại, ánh mắt hắn sắc bén, phát hiện đuôi mắt Tuế Ninh hơi đỏ.

"Sao vậy?" Thẩm Vọng Hàn mở cửa xuống xe, lấy chiếc cặp sách Tuế Ninh đang đeo.

Tuế Ninh hoàn hồn, đột nhiên hỏi: "Thẩm Vọng Hàn, vì sao anh thích em? Nếu em không phải con trai ruột của nhà họ Tuế , anh còn thích em không?"

Thẩm Vọng Hàn duỗi tay, nâng mặt Tuế Ninh lên: "Tuế Ninh, anh thích chính là con người em, liên quan gì đến việc em là con trai của ai."

Bàn tay to rộng của Thẩm Vọng Hàn nâng khuôn mặt hơi lạnh của cậu, xúc cảm dần trở nên ấm áp.

Tuế Ninh đối diện với đôi mắt tối tăm của Thẩm Vọng Hàn.

Đúng vậy.

Nhưng có những người lại mang theo lòng tham từ trong xương cốt.

Ngay cả khi đã từng ghét bỏ, cũng sẽ vì cậu là con trai của ai đó, hoặc vì Hứa Thập An là bạn đời hợp pháp của ai đó, mà ước gì có thể níu kéo lại quan hệ.

Mặt cậu bị Thẩm Vọng Hàn mạnh mẽ chạm vào, ép đến miệng hơi chu lên, cánh môi hồng hào lại mọng nước.

Thẩm Vọng Hàn nhìn, không nhịn được cúi người hôn một cái, phát ra một tiếng chụt nhỏ.

" Anh làm gì thế!"

Nói được hai câu lại đột nhiên hôn cậu.

Tuế Ninh né tránh, xấu hổ và bực bội nhìn hắn.

"Bên ngoài lạnh, lên xe đi."

Tuế Ninh ngồi lên xe, hơi ấm dâng lên trong xe.

Thẩm Vọng Hàn đỗ xe ở vị trí đỗ ven đường, liếc mắt nhìn cậu: "Nói đi, rốt cuộc là sao?"

Tuế Ninh: "Daddy của em kỳ thật là được nhận nuôi. Bạn em trước đó có đăng hai tấm ảnh của em lên mạng, những người thân thích đã vứt bỏ daddy của em trước đây có lẽ đã nhìn thấy, phát hiện daddy của em bây giờ sống rất tốt, liền chạy đến cổng trường tìm em."

Cái video kia Thẩm Vọng Hàn biết, hắn còn tải xuống lưu trữ rồi.

Ánh mắt hắn trở nên u ám lạnh lẽo, đánh giá Tuế Ninh: "Em không bị thương chứ?"

Tuế Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không có, em còn dùng cặp sách đập trúng mũi em trai bà ta nữa."

"Không cần lo lắng, anh sẽ xử lý." Thẩm Vọng Hàn ôn hòa nói.

Chuyện này kỳ thật rất dễ xử lý, thậm chí còn không cần luật sư.

"Không cần." Tuế Ninh nhìn về phía Thẩm Vọng Hàn, trong mắt không có sợ hãi: "Em muốn tự mình giải quyết."

Thẩm Vọng Hàn trầm mặc, giơ tay dùng lòng bàn tay chạm vào đuôi mắt đỏ lên của cậu.

"Tuế Ninh, vừa rồi em chẳng phải hỏi anh vì sao thích em sao?"

Tim Tuế Ninh đập nhanh hơn một nhịp không rõ lý do: "Vì sao?"

"Bởi vì đôi mắt của em, thật xinh đẹp."

Thẩm Vọng Hàn sợ bật lửa, hắn liền chuyển sang hút t.h.u.ố.c lá điện tử, hắn rít một hơi, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Tuế Ninh.

Thẩm Vọng Hàn cũng không nhớ rõ là khi nào.

Hắn chỉ nhớ đó là một đêm mưa.

Mẹ hắn điên điên khùng khùng hơn nửa đời, từ nhỏ đã hận không thể bóp c.h.ế.t hắn, ngày nào cũng lẩm bẩm mong hắn ch-ết.

Đáng tiếc bà ta lại ch*ết trước.

Có không ít người đến nhà tang lễ, từng đám người mặc áo đen đến phúng viếng giả tạo.

Ánh mắt Thẩm Vọng Hàn lạnh nhạt, hắn nhìn một vòng.

Phát hiện chỉ có một đôi mắt không giống.

Tuế Ninh từ phía sau đám người chậm rãi xếp hàng, ánh mắt mang theo vài phần đồng tình ngây ngô và đáng thương, nghiêm túc đặt hoa trước di ảnh mẹ hắn.

Sau khi Tuế Ninh đến gần.

Thẩm Vọng Hàn phát hiện đôi mắt kia còn xinh đẹp hơn trong tưởng tượng của hắn.

Khuôn mặt Tuế Ninh ngây ngô non nớt, đôi mắt ướt át giống như một con hươu non, trong sáng đến mức khiến người ta nhịn không được muốn lây dính.

Đôi mắt cậu linh động.

Đẹp hơn cả con mắt nai tơ mà hắn đào được trước đây, sau khi làm thành tiêu bản.

Đối diện có người thân không sợ ch-ết lật mặt ngay tại chỗ, chỉ vào mũi Thẩm Vọng Hàn mắng: "Khẳng định là nó gi-ết, nó chính là thằng điên! Mẹ nó lúc sinh nó ra đã nên bóp ch*ết nó rồi!"

Trong lúc cãi vã, một chuỗi hạt đàn hương màu đen bị đứt.

Hiện trường hỗn loạn, hai bên người nhà tranh cãi không ngừng, cha Thẩm và bà nội Thẩm biện hộ cho Thẩm Vọng Hàn, thậm chí suýt nữa động thủ.

Thẩm Vọng Hàn lạnh lùng nhìn, ánh mắt u ám lạnh nhạt, ngồi cách quan tài không xa châm một điếu thuốc.

Khói thuốc lượn lờ.

Tuế Ninh liền mơ hồ đứng ở bên cạnh.

Những người xung quanh vì di sản và di vật mà tranh chấp không ngừng, cậu theo bản năng ngồi xổm xuống, nhanh chóng nhặt từng hạt châu trên mặt đất.

Đây là di vật, chắc hẳn là rất quan trọng đối với người nhà của người đã mất.

Tuế Ninh nghĩ thầm, dùng một tờ khăn giấy bọc hạt châu lại, do dự một chút, ôm những hạt châu đó đưa cho Thẩm Vọng Hàn.

Ánh mắt Thẩm Vọng Hàn lạnh lẽo, Tuế Ninh nhìn thấy có chút sợ hãi.

"Giữ lấy." Tuế Ninh nhỏ giọng nói: "Cái kia, chia... nén bi thương."

Thẩm Vọng Hàn dò xét Tuế Ninh đơn thuần, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm.

Hắn phát hiện.

Tuế Ninh không chỉ có đôi mắt xinh đẹp.

Toàn thân cậu đều thật xinh đẹp.

Hắn nhận lấy chuỗi hạt đó, mơ hồ ngửi thấy hương hoa nhài, ngón tay Tuế Ninh mềm mại.

Giống như một cọng lông vũ nhẹ nhàng gãi vào lòng hắn.

Có lẽ chính vào khoảnh khắc này, hắn đã xác định, hắn muốn chiếm Tuế Ninh làm của riêng.

Tuế Ninh bị Thẩm Vọng Hàn nhìn chằm chằm, không hiểu sao cảm thấy sởn gai ốc. Cậu giống như một tiểu thú non, rụt rè sợ hãi trốn về phía sau Hứa Thập An.

Tuế Ninh tựa như thiên sứ vô tình lạc vào thế gian, đơn thuần lại lương thiện.

Không khỏi làm kẻ sống trong bóng đêm mơ ước.

Vào đêm đó, buổi phúng viếng tan rã không vui, nhưng tâm trạng Thẩm Vọng Hàn lại rất tốt, hắn nói cho cha Thẩm và bà nội Thẩm.

Hắn muốn cưới Tuế Ninh.

Hắn muốn kéo thiên sứ xinh đẹp này vào thế giới tối tăm tĩnh mịch của hắn.

Vĩnh viễn chiếm hữu cậu.

 

 

 

back top