TRỌNG SINH, TA NHẤT ĐỊNH PHẢI HẠNH PHÚC CÙNG NGƯỜI ĐÃ ĐIÊN CUỒNG THIÊN VỊ TA

Chương 40

Hứa Thập An cuối cùng cũng biết Tuế Ninh thay đổi ở điểm nào.

Cậu con trai nhỏ của ông, dường như đã trưởng thành hơn một chút.

Tuế Ninh giải thích: "Daddy, ngay từ đầu con không nói cho Daddy là sợ Daddy sẽ lo lắng."

Tuế Ninh lại gắp thêm cho Hứa Thập An một miếng thịt cá.

Cậu sợ Hứa Thập An đau khổ, tủi thân.

Hứa Thập An cứ như vậy vội vã chạy đến đây.

Chính là lo lắng Tuế Ninh sẽ bị tủi thân.

Đôi khi, Tuế Ninh cảm thấy huyết thống cũng là một sự tồn tại rất kỳ diệu.

Bởi vì là người thân, cho nên sẽ vướng bận lẫn nhau, vì đối phương mà cảm thấy tủi thân.

"Ninh Ninh, con không cần xen vào chuyện này." Hứa Thập An bình tĩnh nói: "Họ lúc trước đã vứt bỏ ta, thì chúng ta đã sớm không còn quan hệ gì nữa. Tuy nhiên, cũng may nhờ họ, con mới có được ông bà ngoại tốt như vậy, phải không."

Tuế Ninh tán thành gật đầu.

Ông bà ngoại cậu đều rất yêu thương cậu, thường xuyên từ Pháp chạy tới thăm cậu.

Hứa Thập An cúi đầu uống hết cả một chén canh.

Ngoài cửa truyền đến một tiếng đẩy cửa, bước chân hơi dồn dập đi đến bên cạnh bọn họ.

Tuế Ninh ngẩng đầu nhìn, ngây người: "Ba... Ba ba?"

Hứa Thập An đang cầm muỗng, khoảnh khắc quay đầu lại, một bàn tay liền ôm lấy mặt ông.

Lòng bàn tay Tuế Mặc hơi lạnh, ông khẽ nói với Hứa Thập An: "Xin lỗi, anh đến muộn."

Tuế Mặc nói rất ít.

Không truy hỏi, không trách móc, mà trước là tiên xin lỗi vì mình đến trễ.

Hơi nóng tràn ngập, Tuế Ninh nhìn hai người ba ba trước mắt, đột nhiên phát hiện hôn nhân của họ cũng có một mặt không hề áp lực như vậy.

Cậu thậm chí không cần chờ đến ngày mai, sau khi Tuế Ninh về nhà, những bài đăng bịa đặt trên trang web chính thức kia cơ bản đều bị phong tỏa.

Nhưng câu chuyện này lan truyền trên mạng với tốc độ nhanh chóng, rất nhiều người còn sẽ chuyển tiếp trong các group và khu bình luận.

Nhưng cậu nhìn lướt qua, Trần Nguyệt Quý và Trần Dũng đều đăng ký tài khoản trên các phần mềm video lớn, quay video kể khổ, cố ý hay vô tình ám chỉ nhà họ Tuế bạc tình bạc nghĩa.

Một số cư dân mạng giống như ruồi nhặng không đầu trong nhà vệ sinh, ngửi thấy mùi là sẽ ùn ùn kéo đến.

Không khuấy động sự kiện cho lớn, cho thối, họ thề không bỏ qua.

Biện pháp giải quyết những vấn đề này không phải là tự chứng minh sự trong sạch, mà là hướng sự chú ý một lần nữa vào người gây chuyện, khiến họ tự loạn đội hình, nhịn không được nhảy ra chứng minh.

Tuế Ninh tìm mấy tài khoản marketing trên mạng, tốn chưa đến mấy ngàn tệ, gửi bản thảo mình biên tập sẵn dưới danh nghĩa người biết ơn ẩn danh.

Sau đó, vào buổi tối, những video của account marketing đó liền trở thành hot search trong ngày, mục từ được hàng triệu người tìm kiếm.

“Một cặp chị em nông thôn sau khi phát hiện con trai trưởng bị vứt bỏ nhiều năm gả vào hào môn lại đến cổng trường chặn cháu ngoại cầu xin tha thứ.

Vứt bỏ con trai lớn Omega nhiều năm sau con trai nhỏ Alpha lại không may mắc bệnh bạch cầu, vợ chồng khổ sở tìm con trai lớn cầu hiến tủy.”

...

Cư dân mạng rất nhanh trở mặt, mũi nhọn đều chĩa về phía Trần Nguyệt Quý và Trần Dũng, ngửi thấy mùi liền tìm đến tài khoản của họ để tiến hành công kích.

Bị lãnh đạo áp bức trong công việc, cảm xúc bị dồn nén, cuộc sống không như ý, thậm chí có người chơi game thua thảm hại không nơi trút giận... Oán khí và lửa giận đều đổ vào khu bình luận và tin nhắn của họ.

Tài khoản của họ nhanh chóng sụp đổ.

Trần Dũng ra sức giải thích trong khu bình luận, ngược lại lại bị mắng thêm một trận.

Tuế Ninh cười khẽ.

Từ xưa ở ác gặp ác, cậu gần đây mới hiểu đạo lý này.

Tuế Hoành lái xe về nhà, Tuế Mặc và Hứa Thập An vào phòng ngủ.

Anh gõ cửa phòng Tuế Ninh.

"Ninh Ninh."

Tuế Ninh khép điện thoại lại chạy đến mở cửa: "Anh."

Tuế Hoành nhìn mặt Tuế Ninh: "Em không sao chứ?"

Tuế Ninh lắc đầu: "Em không sao, chút chuyện nhỏ này không ảnh hưởng đến em."

"Vậy được rồi, những chuyện còn lại em không cần bận tâm, anh xử lý được, nghe rõ không?"

Tuế Ninh phát hiện, Tuế Hoành hiện tại rất có bóng dáng của Tuế Mặc.

Tuế Ninh ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết."

"Vậy em nghỉ ngơi sớm đi, của em đây." Tuế Hoành giơ tay đưa cho Tuế Ninh một cái hộp.

"Cái gì đây ạ." Tuế Ninh mở ra nhìn, bên trong đặt mấy xâu kẹo hồ lô hấp dẫni.

Tuế Ninh khẽ "Oa" một tiếng: "Cảm ơn anh."

"Đừng ăn nhiều quá, ăn xong nhớ đánh răng."

Tuế Ninh khi còn nhỏ không chịu tiêm, vừa tiêm là bặm miệng, khóc đến tủi thân, luôn giơ tay đòi anh ôm.

Tuế Hoành giơ một cây kẹo hồ lô, ôm Tuế Ninh vào lòng, để cậu mắt trông mong mà nhìn.

Chờ tiêm xong, Tuế Ninh đau đến mở miệng khóc, lại nhét kẹo hồ lô vào miệng cậu, Tuế Ninh lập tức ngoan ngoãn dựa vào lòng Tuế Hoành không khóc nữa.

Trăm lần thử đều linh nghiệm.

Tuế Ninh cười.

Lấy ra một cây kẹo hồ lô, cắn một miếng.

Các bình luận tiêu cực vu khống ở trước cổng trường về cơ bản đã hoàn toàn biến mất vào ngày hôm sau.

Mũi nhọn cơ bản đều chĩa về phía chị em nhà họ Trần.

Tuế Ninh hài lòng vươn vai, chậm rãi rời giường đi rửa mặt đánh răng.

Sinh nhật cậu sắp đến, Tuế Hoành thường trực tiếp tặng quà cho cậu, anh trực tiếp đưa Tuế Ninh đến trung tâm thương mại dạo, bảo cậu tự chọn.

"Anh, em thật sự không muốn gì cả, anh đã mua cho em rất nhiều rồi."

Tuế Ninh ngồi trên sofa, nhìn người mẫu lần lượt thử quần áo đi qua trước mặt cậu.

Trên bàn trước mặt Tuế Ninh bày một số đồng hồ danh giá và khuy măng sét kim cương, ánh sáng lấp lánh.

Tuế Ninh đều không mấy hứng thú.

Cậu ngước mắt liếc nhìn một hướng kính thủy tinh cách đó không xa, trên đó có một con thú bông hình mèo màu trắng, lông thú bông trắng tinh, đôi mắt khảm đá quý màu xanh lam, đang chầm chậm xoay tròn.

Ngoại hình thú bông lông xù xù, trông rất đáng yêu.

Tuế Ninh duỗi tay chỉ vào con thú bông kia: "Em muốn cái đó."

Tuế Hoành ngước mắt.

Tuế Ninh nhìn hồi lâu, nhìn trúng một con thú bông.

Tuế Hoành: "Mang cái hộp kia lại đây xem."

"Xin lỗi, Tuế Tổng," giám đốc hơi ngồi xổm, cười bồi: "Đó là một tác phẩm nghệ thuật do một nghệ sĩ người Đức tặng cho trung tâm thương mại, không bán, nhưng chúng tôi còn rất nhiều thú bông búp bê đáng yêu khác, tiểu thiếu gia muốn xem không?"

Tuế Hoành nói: "Tôi mua đứt."

Thông thường chỉ cần trả giá đúng mức, loại tác phẩm nghệ thuật mang tính thương mại này đều có thể lén mua đứt.

Chỉ là giá cả sẽ rất cao.

"Cái này... xin chờ một lát." Giám đốc do dự, đứng dậy giống như đi gọi điện thoại.

Giám đốc đi giày cao gót trở về, đầy vẻ xin lỗi: "Thật sự xin lỗi Tuế Tổng, tôi đã hỏi qua tổng giám đốc, con thú bông này tạm thời không nằm trong phạm vi hàng hóa bán ra."

Tuế Ninh kéo ống tay áo Tuế Hoành, nhỏ giọng nói: "Không bán thì thôi anh, em muốn cặp khuy măng sét này đi, cảm giác rất hợp với bộ vest của em."

Tuế Ninh cầm một đôi khuy măng sét kim cương, cười nhạt.

Tuế Hoành đành phải thôi, lại mua thêm một đống lớn quà tặng khác cho Tuế Ninh.

 

 

back top