Thẩm Vọng Hàn nhìn chằm chằm Tuế Ninh, ánh mắt kiềm nén sự ái mộ và dục vọng chiếm hữu, hắn dùng lòng bàn tay mơn trớn đuôi mắt Tuế Ninh.
"Em còn nhớ năm Ninh Phỉ qua đời không?"
Hơi nóng hắn thở ra ở ngay bên tai cậu, Tuế Ninh sợ hãi rụt người sang bên cạnh.
"Cái gì?" Tuế Ninh sững sờ.
Ninh Phỉ là mẹ ruột của Thẩm Vọng Hàn, nhưng cậu vẫn rất ít thấy ai gọi thẳng tên mẫu thân mình.
Tuế Ninh cố gắng hồi tưởng, sau khi mẹ Thẩm Vọng Hàn qua đời, cậu lúc trước quả thật đã cùng cha mẹ đến phúng viếng.
Nhưng lúc đó người đông như vậy, cậu và Thẩm Vọng Hàn không nhất định đã gặp nhau.
"Lúc đó linh đường đứng đầy người," Thẩm Vọng Hàn một tay đặt lên vô lăng, ánh mắt nóng rực: "Em trốn sau lưng ba em, trong tay còn cầm một bó hoa xấu nhất."
Tuế Ninh nhớ ra rồi, lúc đó cậu đã đặc biệt chọn một bó cẩm chướng trắng.
Tuế Ninh mím môi dưới.
Đâu có xấu.
Đó là cậu tỉ mỉ lựa chọn mà.
"Anh... chỉ vì một lý do quá đáng như vậy mà thích em?"
Lúc đó người đông như thế, cậu còn mặc quần áo đen giống bao người khác.
Sao Thẩm Vọng Hàn cố tình liếc mắt một cái đã nhìn trúng cậu.
Tuế Ninh cảm thấy cái lý do này quá đáng.
Cậu không tin.
Tuế Ninh lười nghe hắn nói bậy, lấy điện thoại ra mở danh bạ, cậu đang phân vân nên gọi điện thoại nói chuyện này cho ai trước.
Thẩm Vọng Hàn liếc nhìn Tuế Ninh, trong mắt cậu dường như so với trước đây có thêm một chút kiên định.
Thiếu đi vài phần yếu ớt.
Nhưng dù là Tuế Ninh thế nào, hắn đều vì thế mà mê muội.
Lý do của tình yêu không có câu trả lời cố định.
Thẩm Vọng Hàn thích Tuế Ninh, chỉ đơn giản vì cậu là Tuế Ninh mà thôi.
"Này, anh, em nói chuyện này anh đừng nói cho Daddy nha." Tuế Ninh một tay che điện thoại, giọng nói ấm áp, "Chỉ là..."
Tuế Ninh kể lại sự việc một cách đơn giản và bình thản, nhưng đầu dây bên kia Tuế Hoành lại vô cùng nổi nóng.
"Em nói gì cơ, hắn có làm em bị thương không? Ninh Ninh, em đang ở đâu? Anh cho tài xế đón em về nhà trước."
"Không không, hắn không dám động thủ." Tuế Ninh liếc mắt sang bên cạnh: "Em... đang ở trên xe Thẩm Vọng Hàn."
Tuế Hoành miễn cưỡng nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt âm trầm: "Anh đang ở khu Nam Ngạn, anh về ngay đây."
Khu Nam Ngạn cách trung tâm thành phố không gần, đi xe phải hơn một tiếng, vừa dịp Tống Ngọc Xuyên hai ngày này lại đi công tác.
"Không cần anh, bên đó anh có việc quan trọng thì không cần về gấp đâu." Tuế Ninh vội nói: "Thật sự không được... em sẽ nói thẳng với ba ba."
Chỉ là nói cho Tuế Mặc, Hứa Thập An chắc chắn cũng sẽ biết, cậu không muốn Daddy đột nhiên nghe thấy tin tức gây phẫn nộ như thế.
Tuế Hoành không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Tuế Ninh khẽ thở dài.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy cảm xúc Tuế Hoành lại gấp gáp như vậy.
Cậu mở WeChat ra, phát hiện mình bị sót hai tin nhắn của Lộc Gia Duẫn.
Lộc Gia Duẫn gửi tin nhắn cho cậu: 【 Tớ đến quán cá nướng rồi, không thấy cậu, tớ gọi món trước nhé. 】
Mười phút sau.
【 Tuế Tiểu Ninh! Ba tớ đột nhiên đến đón tớ! Chắc là muốn hỏi tớ thi cử thế nào rồi (khóc), cá nướng cậu tự ăn đi, tiền tớ trả rồi nha (khóc) (khóc) (khóc) 】
Tuế Ninh trả lời: 【 Được. 】
Cậu đâu có tâm trạng ăn cá nướng gì chứ.
Bỗng nhiên, màn hình điện thoại cậu bật ra một cuộc gọi.
Là Hứa Thập An gọi.
Tay Tuế Ninh run lên, cậu nhấn nghe.
"Alo, Daddy?"
"Ninh Ninh, con đang ở đâu?" Giọng Hứa Thập An hơi khàn.
Tuế Ninh ngước mắt đối diện với Thẩm Vọng Hàn, làm ra vẻ trấn định nói: "Con sao, con ở trường học, hôm nay con thi mà, Daddy quên rồi à."
"Daddy thấy rồi bảo bối, có người chụp ảnh trước cổng trường gửi lên trang web chính thức của trường con, họ không làm con bị thương chứ? Daddy đang ở cổng trường."
"Không có, những người đó chỉ là bọn vô lại, đến ăn vạ thôi." Tuế Ninh nhanh chóng chớp chớp mắt: "Con có thể có chuyện gì chứ Daddy."
"Con đang ở đâu, Daddy đến tìm con."
Tuế Ninh giả vờ giọng điệu nhẹ nhàng, cậu nói: "Con đang ở quán cá nướng gần trường ăn cá nướng nè, Daddy có muốn đến không."
Hứa Thập An: "Daddy đến ngay đây, cứ ở yên trong đó đừng chạy lung tung nhé."
Tuế Ninh: "Vâng vâng."
Tuế Ninh cúp điện thoại.
Không cần Tuế Ninh nói, chiếc ô tô ngay sau đó khởi động, Thẩm Vọng Hàn nắm vô lăng, chậm rãi quay đầu xe, dừng lại ở quán cá nướng cách đó 500 mét.
Thẩm Vọng Hàn mở khóa cửa xe, hắn liếc nhìn Tuế Ninh, nhàn nhạt nói: "Tuế Ninh, anh nhớ trước kia em từng nói mời anh ăn cơm."
Tuế Ninh vừa mở cửa xe vừa nói: "Về sau... lần sau nhất định."
Cậu đeo cặp sách đẩy cửa kính ngoài cửa hàng, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên cửa hàng, cậu ngồi xuống vị trí bên cửa sổ.
Nồi cá nướng đã bốc hơi nóng hổi, nhưng Tuế Ninh lại nhìn chằm chằm vào hơi nóng mà thản thờ, thỉnh thoảng lại mở điện thoại xem.
Hứa Thập An đến rất nhanh, ông vội vàng mở cửa xe, đẩy cửa quán cá nướng.
"Ninh Ninh!"
Hứa Thập An sốt ruột bước vào cửa nhìn một vòng, thoáng nhìn thấy Tuế Ninh đang ngồi cạnh cửa sổ.
May mắn là thần sắc Thời Ninh vẫn bình thường, trước bàn cậu khói đang bốc nghi ngút, Tuế Ninh ngẩng đầu, giơ tay ra hiệu: "Daddy, con ở đây."
Hứa Thập An thở phào nhẹ nhõm, bước chân ông cứng đờ, chậm rãi đi đến trước mặt cậu ngồi xuống.
"Daddy mau đến đây, đồ ăn cũng vừa sôi rồi."
Tuế Ninh cầm chén của Hứa Thập An, gắp cho ông một miếng thịt cá, và thành thạo múc canh nóng hổi: "Daddy nếm thử đi, hương vị không tệ đâu, con thường xuyên cùng bạn bè đến đây ăn."
Người trong nhà trừ Hứa Thập An, bọn họ đều không cho Tuế Ninh ăn những thứ này, họ đều cảm thấy những cửa hàng nhỏ bên ngoài này không sạch sẽ.
Cho nên mỗi lần Tuế Ninh đều là lén lút đến.
Hôm nay nếu không phải chuyện đột nhiên xảy ra, cậu cũng chưa chắc có thể cùng Hứa Thập An ăn cơm ở quán này.
Hứa Thập An nhìn chăm chú vào cậu, con trai anh hình như đã thay đổi, lúc ông chạy đến đây vẫn lo lắng muốn ch-ết, lo lắng Tuế Ninh không chấp nhận được, lo lắng Tuế Ninh chịu oan ức...
Nhưng phản ứng của Tuế Ninh lại bình tĩnh và hiểu chuyện hơn trong tưởng tượng của ông.
Hứa Thập An một tay nắm muỗng, đôi mắt hơi đỏ: "Xin lỗi bảo bối, Daddy làm con bị ảnh hưởng rồi."
Tuế Ninh lắc đầu lia lịa, giọng cậu ôn nhu: "Con không sao đâu, Daddy không cần lo lắng. Con không bị ảnh hưởng gì cả, hơn nữa, nhà mình của cải nhiều, luật sư lại đều rất giỏi, không chừng qua đêm nay những bài đăng kia đã bị phong tỏa sạch sẽ rồi."
Tuế Ninh nhìn Hứa Thập An, giục: "Daddy mau nếm thử đi."
Hứa Thập An cúi đầu, múc một muỗng canh, canh cá nồng đậm ấm áp.
Hứa Thập An lại cảm thấy trong lòng chua xót, cúi đầu, duỗi tay lau đi một giọt nước mắt rơi xuống.
Tuế Ninh chống mặt nhìn ông, lông mày cong hình trăng khuyết: "Ngon không ạ?"
Hứa Thập An mỉm cười gật đầu: "Ừm."
"Đúng không, vậy lần sau có cơ hội chúng ta lại cùng nhau ra ngoài ăn nữa nhé."
"Được."
