Tuế Ninh nửa đỡ vào giường, cậu không thèm lấy quần áo của mình nữa, xoay người đi ra cửa phòng ngủ.
Cậu vừa ngước mắt, lại đối diện với một đôi mắt sắc bén.
Thẩm Vọng Hàn không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa, đang bưng bát mì Tuế Ninh làm cho hắn, từ tốn thưởng thức, đôi mắt tối tăm.
"Tuế Ninh, em làm mì ăn khá ngon."
Tuế Ninh giật mình.
Hắn... Hắn đứng ở đây từ khi nào!
Giọng Tuế Ninh hơi run: "Anh họp xong rồi à?"
Thẩm Vọng Hàn nhìn chăm chú Tuế Ninh: "Vừa rồi đang làm gì thế?"
"Đang tìm quần áo của em." Tuế Ninh đứng thẳng người.
Thẩm Vọng Hàn: "Vậy tìm được chưa?"
Tuế Ninh nhìn quanh bốn phía, lo lắng đến mức theo bản năng sờ sờ cổ: "Không có."
Ánh mắt Thẩm Vọng Hàn như thể nhìn thấu cậu trong nháy mắt, tiến lên đẩy cánh cửa tủ màu đen ra.
"Xem này, anh đặt riêng cho quần áo của em một cái tủ."
Bên trong tủ quần áo màu đen, màu xanh lam có vẻ đặc biệt Tuế sáng, giống như là thêm một chút sức sống cho xung quanh ch-ết chóc trầm lặng.
Nhưng Tuế Ninh biết bên trong ẩn giấu chốt mở, không chừng giây tiếp theo Thẩm Vọng Hàn là có thể mở ra hành lang hẹp kia.
"Em lạnh lắm sao?" Thẩm Vọng Hàn mỉm cười trong mắt, nhìn chăm chú cậu.
Tay Tuế Ninh giấu sau lưng, lắc đầu: "Không, không có, anh đưa quần áo cho em đi, em phải về rồi."
Nơi này không thể ở lâu.
Cậu về sẽ khuyên Thẩm Vọng Hàn nhanh chóng đi chữa bệnh.
"Được."
Thẩm Vọng Hàn cẩn thận cầm quần áo từ móc treo xuống, bỏ vào một cái túi quần áo màu trắng.
Động tác của hắn nhẹ nhàng chậm chạp, giống như đang xếp quần áo của chính mình vậy, có vẻ đặc biệt yêu quý.
Tuế Ninh trong sự bình tĩnh đã nhận ra một tia quỷ dị.
Cậu duỗi tay ra nhận, Thẩm Vọng Hàn lại xách túi quần áo, một tay nâng cánh tay cậu.
"Anh đưa em ra ngoài."
Giọng Thẩm Vọng Hàn bình thản, Tuế Ninh lại không cách nào từ chối.
Cậu cùng Thẩm Vọng Hàn đi vào lầu một.
"Anh vừa pha cho em một ấm Thái Bình Hầu Khôi (một loại trà xanh), uống một chén rồi đi đi."
"Không cần..." Tuế Ninh nói, lại thấy Thẩm Vọng Hàn đã đặt túi quần áo của cậu ở ghế dựa cạnh bàn trà, rót cho cậu một ly trà xanh.
Ngón tay hắn thon dài, chậm rãi đẩy ly trà nóng về phía Tuế Ninh.
Tuế Ninh đành phải tiến lên, cảnh giác liếc nhìn thần sắc Thẩm Vọng Hàn, mới chậm rãi nâng chén trà lên.
Trà còn hơi nóng, cậu thổi vài cái vào chén.
Lúc này mới chậm rãi nhấp một ngụm.
Hương trà lan tỏa, vị Tuế mát khi vào miệng.
Thẩm Vọng Hàn nhìn chằm chằm cậu, cũng nâng chén trà lên uống một ngụm.
"Thế nào?"
Tuế Ninh lại uống một ngụm, rũ mắt: "Cũng được."
Siêu cấp siêu cấp siêu cấp ngon.
Tuế Ninh trong lòng rõ ràng biết Thẩm Vọng Hàn sẽ không làm hại cậu, nhưng giờ phút này cậu vẫn muốn chạy trốn.
Cậu sợ giây tiếp theo, đã bị Thẩm Vọng Hàn kéo vào căn phòng không thấy ánh mặt trời kia.
Không thể thoát thân.
"Được rồi." Tuế Ninh uống một hơi cạn sạch ly trà, "Em phải về rồi."
Thẩm Vọng Hàn: "Anh đưa em đi."
Tuế Ninh liên tục xua tay: "Không cần không cần, tài xế của em còn đang chờ ở dưới lầu."
Tuế Ninh đứng dậy, lấy túi quần áo.
Cậu xoay người đi về phía cửa, giọng nói nhẹ của Thẩm Vọng Hàn đột nhiên vang lên phía sau cậu.
"Tuế Ninh, cảm giác em rất sợ anh."
Bước chân Tuế Ninh dừng lại: "Không, không có mà."
"Nhưng anh cảm thấy em đang trốn anh," Thẩm Vọng Hàn đứng dậy đi đến phía sau Tuế Ninh, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu.
Vai Tuế Ninh chợt trầm xuống.
"Lúc chúng ta ở Trường Bạch Sơn, em rõ ràng sẽ không như vậy, có thể nói cho anh nguyên nhân không."
Lúc trước họ ở Trường Bạch Sơn, cùng nhau leo núi trượt tuyết, chụp ảnh chung bên Thiên Trì, còn ngủ chung một giường trong khách sạn.
Kỳ thật nếu không phải vừa rồi thấy căn phòng kia, Tuế Ninh sẽ không muốn chạy trốn như vậy.
Thẩm Vọng Hàn vươn cánh tay từ phía sau ôm lấy eo Tuế Ninh, hắn nói bên tai cậu: "Đừng trốn anh, Tuế Ninh."
Giọng Thẩm Vọng Hàn chứa một chút mất mát.
Đôi mắt Tuế Ninh run rẩy, ánh mắt cậu có chút phức tạp.
"Em không có."
"Không sao, chỉ cần trong mắt em có anh là được." Thẩm Vọng Hàn cúi người hôn lên má Tuế Ninh, giọng nói từ tính: "Tương lai của chúng ta còn dài."
Lông tơ của Tuế Ninh đều dựng cả lên, lại không dám phản kháng.
Cậu đẩy tay Thẩm Vọng Hàn ra.
"Đến nơi thì nhắn tin cho anh."
Thẩm Vọng Hàn buông lỏng tay ra.
Tuế Ninh bước nhanh vào tiền sảnh, cúi người đổi giày xong, sau đó không dám dừng lại một giây nào, ngay lập tức bước nhanh ra cửa.
Thẩm Vọng Hàn ở trước cửa sổ sát đất lầu hai, lẳng lặng nhìn chiếc xe của Tuế Ninh đi xa.
Hắn ngồi xuống trước bàn làm việc trong thư phòng, một màn hình màu đen trên bàn sáng lên.
Bên trong có mười tám ô theo dõi theo thời gian thực.
…
Bác sĩ Lam hôm nay vừa dịp lại trở về Trung Quốc, Tuế Mặc liền hẹn trước lịch tái khám cho cậu.
Tuế Ninh đến đúng 3 giờ.
Cậu ngồi đối diện với bác sĩ Lam.
Lam Tuân rót cho Tuế Ninh một chén nước.
Ông có thể nhìn ra lần này Tuế Ninh đến rõ ràng không căng thẳng như lần trước, nhưng sau khi sự sợ hãi của cậu phai nhạt đi, dường như lại có phiền não mới.
"Gần đây có chuyện gì xảy ra không?"
Tuế Ninh lắc đầu.
"Vậy con cảm thấy bây giờ còn sợ hãi như lúc trước không?" Lam Tuân cười ôn hòa.
"Sẽ không." Tuế Ninh lắc đầu.
Lam Tuân gật đầu: "Chúc mừng con Tuế Ninh, con đã chiến thắng sự sợ hãi của chính mình."
Tuế Ninh rũ mắt, uống một ngụm nước.
"Nhưng, con trông lại có nỗi buồn mới." Lam Tuân: "Có tiện nói ra không."
Tuế Ninh sắp xếp ngôn ngữ một chút: "Chính là, có một người rất thích con, sẽ luôn bảo vệ con, nhưng mà... con hơi sợ người đó."
Lam Tuân hiểu rõ, tỏ vẻ vô cùng thông cảm.
Tâm sự của thiếu niên luôn ngây thơ lại hay thay đổi.
"Vậy con cần tự mình phân tích rõ ràng. Con sợ hãi có phải vì khuyết điểm trên người của người đó không, và khuyết điểm này liệu có làm tổn thương con không." Lam Tuân nhìn Tuế Ninh, từ tốn nói với cậu: "Đừng vì người đó tốt với con mà mù quáng chấp nhận, đó là xúc động, là cơn đói, mà trước mặt con vừa cần có đồ ăn đủ để lấp bụng."
Tuế Ninh nghiêm túc lắng nghe.
Trong lòng lại có vô vàn sợi tơ, càng rối càng loạn, khó mà gỡ được.
"Tuế Ninh, yêu người trước hết phải yêu mình. Trên tiền đề bảo vệ tốt chính mình, ta hy vọng con hãy tự hỏi nội tâm mình, đối với đối phương, con quan tâm nhiều hơn hay sợ hãi nhiều hơn."
Tuế Ninh gật đầu, cậu nắm chặt lòng bàn tay: "Vâng, cảm ơn bác sĩ Lam."
Lam Tuân đẩy gọng kính, lại cười nói: "Không cần khách sáo, Tuế Ninh, con trưởng thành nhanh hơn so với tưởng tượng của ta."
Tuế Ninh cũng cúi đầu cười một tiếng.
Khi cậu rời khỏi bệnh viện, bên ngoài lại bay lác đác bông tuyết.
