TRỌNG SINH, TA NHẤT ĐỊNH PHẢI HẠNH PHÚC CÙNG NGƯỜI ĐÃ ĐIÊN CUỒNG THIÊN VỊ TA

Chương 45

Lần này tuyết rơi không nhỏ.

Trên bãi cỏ rất nhanh biến thành tấm thảm trắng tinh.

Tuế Ninh thích bốn mùa, cậu hiện tại đặc biệt thích mùa đông.

Cậu đi xuống cầu thang, ngước mắt nhìn lên.

Kỷ Vân Chu đang đứng cách đó không xa nhìn cậu.

Kỷ Vân Chu mấy ngày này hồi phục khá nhanh, đã không cần ngồi xe lăn nữa.

Hắn một tay đỡ dụng cụ hỗ trợ, ánh mắt đầy vẻ quan tâm.

Tuế Ninh đi xuống cầu thang, Kỷ Vân Chu liền đi theo về phía Tuế Ninh.

"Ninh Ninh em sao vậy, bị bệnh sao, sao lại đến bệnh viện?"

Tuế Ninh ngước mắt liếc nhìn hắn, lười phản ứng, cậu đi về phía xe của mình.

Kỷ Vân Chu khập khiễng đi theo sau cậu: "Hôm qua là sinh nhật em, anh muốn đến chúc mừng sinh nhật em, nhưng quản gia nhà em không cho anh vào, anh nghĩ có lẽ là vì em còn giận anh."

Kỷ Vân Chu đi theo sau Tuế Ninh, giả vờ ôn nhu lại thâm tình.

"Ninh Ninh, anh không biết Thẩm Vọng Hàn nói gì với em, nhưng những năm nay anh đối với em đều là chân tình mà."

Tuế Ninh quay đầu lại trên nền tuyết.

Kỷ Vân Chu trong tuyết níu giữ cậu, đuôi mắt đỏ hoe, trên mặt viết hai chữ thâm tình.

"Ninh Ninh, anh không hiểu tối hôm đó tại sao em lại nói ra những lời đó, nhưng dù thế nào, anh muốn nói rõ. Em cảm thấy những năm nay anh đang làm chó cho em, vậy được, anh nói cho em biết, anh bằng lòng làm chó cho em cả đời, hơn nữa anh không hề không tình nguyện, anh cam tâm tình nguyện!"

Tuế Ninh nghiêng mắt nhìn hắn.

“Anh đã đến bệnh viện rồi, có bệnh thì đi vào mà trị.”

Trong lòng Tuế Ninh đang phiền muộn, cậu không muốn ở lại lâu.

Kỷ Vân Chu lại không chịu buông tha, tiến lên đưa tay cản cậu lại.

“Ninh Ninh, em thật sự không bận tâm đến anh sao?”

Đáy mắt Kỷ Vân Chu tràn đầy thống khổ, giọng nói chứa đựng sự luyến tiếc, “Chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, em thật sự có thể cam tâm gả cho Thẩm Vọng Hàn sao? Gả cho người em không thích, trở thành vật hy sinh của lợi ích, cả đời không có tự do sao?”

Tuế Ninh nhìn hắn im lặng một lúc, nói: "Kỷ Vân Chu, anh đừng phí sức, tôi không có thời gian xem anh diễn kịch, đi diễn cho Lâm Cẩn xem đi."

Kỷ Vân Chu nhíu mày.

Hắn nói nhiều như vậy, Tuế Ninh một câu cũng không nghe lọt.

"Này cậu ta đến rồi."

Tuế Ninh nâng cằm.

Kỷ Vân Chu quay đầu lại, phát hiện Lâm Cẩn thoải mái cầm bệnh án đi về phía hắn.

Đáy mắt Kỷ Vân Chu ẩn giấu một tia tức giận.

Trước kia Lâm Cẩn thấy hắn và Tuế Ninh ở cùng nhau, đều rất biết điều mà trốn đi xa.

Sao lần này lại không hiểu chuyện như vậy!

"Tôi biết rồi, Ninh Ninh, em nghe được tin đồn gì đó phải không?"

Kỷ Vân Chu hèn mọn đứng bên cạnh Tuế Ninh, lại nói: "Anh thề với trời, Kỷ Vân Chu anh trong sạch, không hề liên quan gì đến Lâm Cẩn."

Lâm Cẩn đi về phía Kỷ Vân Chu, trực tiếp nhét bệnh án vào lòng hắn: "Tôi không giữ lại, tôi đã hẹn ngày mai phá thai”.

Tuế Ninh nhìn về phía Lâm Cẩn.

Trên tay Lâm Cẩn đeo một chiếc vòng tay bạc, trên đó có khắc hoa văn, công nghệ tinh xảo.

Kiếp trước, Kỷ Vân Chu đã tặng nó cho Tuế Ninh như một món quà sinh nhật.

Kiếp này Tuế Ninh không muốn, chiếc vòng tay này lại đeo trên tay Lâm Cẩn.

Kỷ Vân Chu vội vàng trả lại bệnh án cho Lâm Cẩn: "Ninh Ninh, anh nửa đường đụng phải cậu ta, lúc đó cậu ta ngất xỉu bên vệ đường, anh chỉ là thấy cậu ta đáng thương, mới giúp đưa cậu ta đến bệnh viện, anh có thể cho em xem camera giám sát, thật đấy."

Lâm Cẩn quay đầu đi, môi hắn trắng bệch, cúi đầu cười lạnh một tiếng trong tuyết.

Như là đang khiêu khích, lại như là đang châm chọc Kỷ Vân Chu.

Lâm Cẩn hôm qua phát hiện mình mang thai ngoài ý muốn.

Để không làm người nhà họ Lâm sinh nghi, hắn bảo tài xế dừng ở trung tâm thương mại cách bệnh viện một km.

Trên đường đi bộ đến bệnh viện.

Lâm Cẩn vì tụt huyết áp bất ngờ ngất xỉu bên vệ đường.

Cả người hắn run rẩy, lạnh đến tứ chi cứng đờ, cầm điện thoại gọi cho Kỷ Vân Chu.

Trừ Kỷ Vân Chu, hắn không tìm được ai có thể đến giúp hắn.

Kỷ Vân Chu mười lăm phút sau mới đến.

Hắn đã chật vật lạnh cóng bên vệ đường suốt mười lăm phút.

"Hai người muốn thế nào thì thế đó, muốn ở bên nhau thì cứ quang minh chính đại mà ở bên nhau, đừng cái gì cũng cứ lôi tôi vào."

Tuế Ninh nói xong, xoay người lên xe của mình.

Tuế Ninh lười nói nhiều.

Cuộc đời này của Kỷ Vân Chu cũng sẽ rất nhanh mục nát thối rữa thôi.

Cậu chỉ cần chờ xem là được.

Kỷ Vân Chu ở bên cạnh ra sức giải thích: "Ninh Ninh, em nghe anh giải thích, thật sự không phải như em tưởng tượng..."

Chiếc Maybach màu đen nghênh ngang rời đi.

Kỷ Vân Chu nhìn chằm chằm chiếc xe kia, sự hèn mọn trong mắt nhanh chóng tan biến, thay vào đó là hận ý u tối.

"Tuế Ninh, mày nghĩ mình có thể cao cao tại thượng cả đời sao."

Hắn xoay người nhìn về phía Lâm Cẩn, nhận lấy tờ báo cáo kia, trên mặt nổi lên ý cười.

"A Cẩn, chúng ta có con của mình rồi! Tốt quá!" Kỷ Vân Chu vui vẻ ôm lấy Lâm Cẩn.

Lâm Cẩn nghiêng người đẩy hắn ra, mắt lạnh nói: "Tôi không muốn nó."

"Tại sao?" Kỷ Vân Chu nắm lấy tay Lâm Cẩn: "A Cẩn, anh biết những năm nay em chịu nhiều uất ức, chúng ta chỉ cần nhịn một chút, rất nhanh là có thể sống cuộc sống tốt đẹp..."

Lâm Cẩn hất tay hắn ra: "Kỷ Vân Chu, nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn chờ ngày anh nói ra câu đó, nhưng mà, tình yêu của anh, thật sự rất vô dụng."

Hắn không muốn lại giống như con chuột cống không dám gặp người nữa, Kỷ Vân Chu bang phát cho hắn một chút quan tâm và yêu thương, hắn liền cam tâm tình nguyện vì anh ta mà trốn trong cống ngầm.

Hắn không muốn sống cuộc sống như vậy nữa.

Lo lắng bất an vì thân phận giả của mình.

Vì tình yêu ngầm mà chịu nhục nhã

Thậm chí nhiều năm như vậy đều xem Tuế Ninh là kẻ địch tưởng tượng, lấy cớ mọi việc phải thắng qua cậu mà sống.

Quá mệt mỏi.

Quá ghê tởm.

Lâm Cẩn giật lấy báo cáo, giương lên trước mặt hắn.

"Cắt đứt đi, tôi không muốn dây dưa với anh nữa."

Lâm Cẩn xoay người rời đi.

Kỷ Vân Chu truy đuổi phía sau Lâm Cẩn: "A Cẩn! Lâm Cẩn, đó là con của chúng ta mà, em không thể bỏ!"

Buổi tối, Tuế Ninh dựa vào sofa.

Ngoài cửa sổ tuyết đã ngừng.

Ánh đèn trong nhà mờ nhạt, rèm cửa sổ di động.

Cậu đã một mình suy nghĩ rất lâu, cậu đang băn khoăn làm sao lựa lời, khuyên Thẩm Vọng Hàn đi chữa bệnh.

Thẩm Vọng Hàn đối với cậu mà nói.

Đương nhiên sẽ quan trọng, là người trên thế giới này vì cứu cậu thậm chí không tiếc đi tìm cái ch-ết.

Thế nhưng, tình yêu này của Thẩm Vọng Hàn, lại quá mức cố chấp và mãnh liệt.

Trầm trọng đến mức khiến cậu sợ hãi.

 

back top