Tuế Ninh cọ tới cọ lui thay một bộ quần áo khác, Thẩm Vọng Hàn ngoại trừ bàn tay, quả thật không làm gì nữa, cổ cậu cũng không có dấu vết bị đánh dấu.
Tuế Ninh ngồi trong xe, trộm ngắm Thẩm Vọng Hàn một cái.
Thẩm Vọng Hàn ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng phía trước, nhẹ giọng hát ca, giọng hắn dễ nghe, âm điệu trầm thấp từ tính.
"Mấy ngày nay nhớ uống thuốc ức chế đúng hạn, ít đi đến những nơi đông người." Thẩm Vọng Hàn nói: "Nghỉ đông muốn đi đâu thì nói với anh, anh đưa em đi."
Tuế Ninh không hiểu sao cảm thấy Thẩm Vọng Hàn hiện tại đã tự cho mình là phụ huynh.
Giọng điệu giáo huấn y hệt ba ba và ca ca của cậu.
Tuế Ninh còn đang đắm chìm trong sự hoảng hốt và xấu hổ, cậu mím môi.
Thẩm Vọng Hàn liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn lại ửng hồng nhạt của cậu, ánh mắt tràn đầy tình yêu.
Thẩm Vọng Hàn an ủi cậu: "Chuyện xảy ra đột ngột, anh cũng thấy em rất khó chịu, mới dùng hạ sách này."
Nhưng Tuế Ninh lại không hề nhìn ra Thẩm Vọng Hàn có bao nhiêu bất đắc dĩ.
Ngược lại trông hắn rất vui vẻ.
Tiếng khóc càng lớn, ngón tay lại càng nhanh.
Một lần rồi lại một lần.
Ngoài cửa sổ tuyết càng ngày càng lớn, bóng cây lờ mờ, Thẩm Vọng Hàn mở một bản nhạc dương cầm, là bài hát lần trước họ đi Trường Bạch Sơn nghe được.
Tâm trạng Tuế Ninh bình tĩnh lại, cậu trộm liếc nhìn Thẩm Vọng Hàn, lúc này mới nhớ đến chuyện đã cân nhắc rất lâu tối qua.
"Thẩm Vọng Hàn."
"Ừm?"
Tuế Ninh một tay đỡ bệ cửa sổ, do dự hồi lâu, nói: "Sức khỏe anh gần đây thế nào?"
Thẩm Vọng Hàn cười nhạo một tiếng.
Hắn không ngờ Tuế Ninh ấp úng nửa ngày, đột nhiên lại thốt ra một câu như vậy.
"Yên tâm, sức khỏe anh rất tốt, nếu cần báo cáo kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân thì hôm nay có thể đi làm." Thẩm Vọng Hàn liếc nhìn Tuế Ninh, lạnh nhạt nói, "Hơn nữa, anh có thể cả đêm không cần ngủ."
Hắn không thể thế được!
Mặt Tuế Ninh đỏ lên, cậu biết ngay Thẩm Vọng Hàn đầu đày là chuyện này.
"Không phải," Tuế Ninh nói đứt quãng, "Em là hỏi anh, mấy năm nay anh, mấy năm nay anh có chuyện gì phiền lòng không, hoặc là có áp lực gì về mặt tinh thần không…”
Có phải bị cái gì kích thích không.
Mới có thể tạo ra một căn nhà biến thái như vậy.
"Cái đó thì thật không có, mấy năm nay anh đều đang chờ em trưởng thành và kết hôn với anh, mỗi ngày tâm trạng đều rất tốt."
Thẩm Vọng Hàn lái xe ổn định dừng lại ở cửa nhà Tuế Ninh.
Nhưng hắn còn chưa mở khóa, mà một tay ôm lấy vai Tuế Ninh.
"Ninh Ninh, em đã trưởng thành, kỳ động dục đầu tiên sau khi kết thúc sẽ còn có lần thứ hai. Thà khó chịu như vậy, không bằng sớm kết hôn với anh đi, hừm?"
Hơi nóng của Thẩm Vọng Hàn phả vào bên tai Tuế Ninh, đột nhiên cậu giật mình.
"Nhìn em khó chịu như vậy, anh muốn giúp em giải quyết."
Không khí bên trong xe ái muội, giọng Thẩm Vọng Hàn ôn nhu, lại như tẩm độc, nguy hiểm vậy.
Tuế Ninh vừa ngước mắt, liền thấy khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Thẩm Vọng Hàn, cùng một đôi mắt tối tăm phảng phất có thể nuốt chửng người ta.
Tim Tuế Ninh đập nhanh hơn, vội giơ tay mở cửa, "Em về trước đây."
Nhưng vặn thế nào cũng không mở được cửa xe.
Thẩm Vọng Hàn chậm rãi giơ tay, mở khóa xe.
Tuế Ninh lúc này mới thoát thân.
Cậu chạy vội vào cửa nhà, phảng phất phía sau có mãnh thú đáng sợ.
...
Tuế Ninh ngồi xuống sofa, hô hấp cậu trở nên dồn dập.
Hứa Thập An vừa lúc xuống lầu, ông phát hiện cổ Tuế Ninh có không ít vệt đỏ sâu cạn không đều, ông liếc mắt một cái liền nhận ra đây là gì.
Hứa Thập An kéo tay Tuế Ninh, lông mày lộ ra lo lắng: "Ninh Ninh, kỳ động dục của con đến rồi, phải không."
Tuế Ninh gật đầu: "Lúc ăn cơm với Thẩm Vọng Hàn..."
"Hắn không làm hại con chứ?" Hứa Thập An cảnh giác đỡ cánh tay Tuế Ninh, phản ứng theo bản năng của ông đặc biệt hoảng loạn, đi xem sau gáy Tuế Ninh, "Đánh dấu con rồi?"
"Không có, không có, hắn cho con uống thuốc ức chế."
Tuế Ninh xua xua tay.
Hứa Thập An lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt rồi, hai ngày này cứ ở nhà đi, đừng đi đâu hết biết không."
Tuế Ninh gật đầu.
Kỳ động dục của Omega là lúc yếu ớt nhất lại nguy hiểm nhất, bởi vì O phóng thích pheromone cũng sẽ ảnh hưởng đến Alpha đang trong kỳ động dục gần đó.
Hứa Thập An có thể nhìn ra sự chiếm hữu và cố chấp của Thẩm Vọng Hàn đối với Tuế Ninh, hắn vào thời điểm này không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, làm Hứa Thập An có chút bất ngờ.
Cũng rùng mình.
Hắn kéo Tuế Ninh ngây thơ vào lòng.
"Về sau kỳ động dục ít ra khỏi nhà, biết không."
Tuế Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
Trong đầu cậu còn vang vọng những lời Thẩm Vọng Hàn nói với cậu.
Nội tâm chậm chạp không thể bình tĩnh.
Hứa Thập An ở nhà canh chừng Tuế Ninh ba ngày.
Chờ pheromone của Tuế Ninh ổn định xuống, cậu mới được phép ra khỏi nhà.
Tuế Ninh đi đến trường học họp lớp, cuộc họp nhanh chóng kết thúc, Lộc Gia Duẫn hân hoan vì kỳ nghỉ.
Chạy chậm đi đến bên cạnh Tuế Ninh.
"Tuế Tiểu Ninh, xin lỗi nha, lần trước đều là vì tớ đăng ảnh cậu lên mạng, những người kia mới có thể bịa đặt bôi nhọ chuyện nhà cậu."
"Không sao, không liên quan đến cậu, đâu phải lỗi của cậu."
Lộc Gia Duẫn lúc trước đăng ảnh cậu cũng chỉ là thấy ảnh cậu đẹp, đáng để chia sẻ và lưu lại, chỉ có thể trách một số người quá mức tham lam và vô sỉ, nghe vị liền tìm đến.
Nhưng danh tiếng chị em Trần Nguyệt Quý hiện tại đã lan truyền trên mạng, bạo lực mạng và dư luận đều đổ dồn lên họ, người bị ảnh hưởng cũng là chính cuộc sống của họ.
"Ô ô ô nhưng tớ vẫn rất băn khoăn, hôm nay tớ mời cậu ăn một bữa tiệc lớn đi!"
Tuế Ninh cười gật đầu: "Được."
Lộc Gia Duẫn kéo Tuế Ninh cùng nhau ra cổng trường, "Mấy ngày trước tớ về quê, mấy ngày này cậu có đi thăm Lục Đại Hành không."
Tuế Ninh lắc đầu: "Không có, buổi chiều chúng ta đi thăm cô ấy đi."
Lộc Gia Duẫn: "Được nha."
Ở cổng trường có người vẫn luôn đứng đợi.
Tuế Ninh đến gần vừa thấy, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Kỷ Vân Chu cầm một bó hoa hồng, đang trông mong nhìn cậu.
Đúng là Âm hồn không tan.
"Ninh Ninh..."
Tuế Ninh tiến lên né tránh bó hoa của hắn, lạnh lùng nói: "Kỷ Vân Chu, có lời nào tôi chưa nói rõ với anh sao."
"Ninh Ninh, tôi biết hiện tại tôi hết đường chối cãi, nhưng mà, tôi đối với em là thật lòng mà."
Kỷ Vân Chu nói, giơ hoa lên quỳ gối trước mặt Tuế Ninh, bờ vai hắn hơi cúi, gục đầu xuống.
Quả thực trông hèn mọn giống như một con chó.
Kỷ Vân Chu quỳ như vậy, lại khiến không ít người xung quanh xúm lại vây xem.
Tuế Ninh không hề bị ảnh hưởng, cậu cúi người kề sát tai Kỷ Vân Chu.
"Kỷ Vân Chu, anh bây giờ thật sự rất giống chó."
