Giọng Tuế Ninh không hề gợn sóng, lại nói: "Nếu muốn chứng minh chân tình của anh, thì đi lấy một con d.a.o đ.â.m xuyên bụng mình cho tôi xem."
Sự thâm tình trong ánh mắt Kỷ Vân Chu không hề thay đổi, hắn giơ hoa lên: "Được, Ninh Ninh, anh đã nói rồi, em muốn anh ch-ết, thì anh có thể vì em mà ch-ết. Anh chỉ cầu xin em đừng không để ý đến anh nữa, chúng ta làm hòa đi, được không?”
Kỷ Vân Chu nói, liền muốn kéo tay Tuế Ninh.
Tuế Ninh né tránh, ánh mắt ám chỉ hắn nhanh động thủ đi.
Kỷ Vân Chu ngước mắt liếc nhìn cổ Tuế Ninh, mắt hắn sắc bén, thoáng cái nhận ra đó là dấu hôn.
"Em cùng Thẩm Vọng Hàn ở bên nhau? Hắn chính là kẻ điên, em gả cho hắn sẽ không hạnh phúc!" Đáy mắt Kỷ Vân Chu chứa một tia tức giận và ghen ghét.
Hắn giữ Tuế Ninh nhiều năm như vậy.
Lại bị người khác nhanh chân đến trước.
"Tôi thấy anh mới giống kẻ điên."
Lộc Gia Duẫn mặt ghét bỏ nhìn hắn, kéo cánh tay Tuế Ninh: "Tuế Ninh, hắn chắc chắn bị kích thích gì đó rồi, đừng để ý đến hắn, chúng ta đi nhanh thôi."
Tuế Ninh cũng không muốn dừng lại quá lâu, tài xế có thân hình cường tráng của cậu từ trên xe bước xuống, cản Kỷ Vân Chu lại.
"Kỷ Vân Chu, Tiểu tổng nhà chúng tôi nói, nếu anh lại quấy rầy tiểu thiếu gia, thì ngài ấy sẽ trực tiếp đình chỉ tất cả các hợp tác thương mại với Kỷ gia."
Đôi mắt Kỷ Vân Chu ngẩn ra, không cam lòng dựa vào tường đứng lên.
Tuế Ninh cùng Lộc Gia Duẫn lên xe, nghênh ngang mà đi.
Kỷ Vân Chu cắn chặt răng, bẻ gãy cành hoa hồng.
…
Buổi chiều cậu vừa đến bệnh viện, liền nhận được điện thoại từ Thẩm Vọng Hàn.
"Alo?"
Bí thư Tiểu Lâm của Thẩm Vọng Hàn nói: "Tiểu thiếu gia, tôi là Tiểu Lâm, là như vậy, chiều nay Thẩm tổng và Kỷ Vân Chu xảy ra chút tranh chấp ở đường Đông, Kỷ Vân Chu đã đ.â.m vào xe của Thẩm tổng, Thẩm tổng bị thương, hiện tại đang ở Bệnh viện số một thành phố H..."
Hắn hiện tại cũng đang ở Bệnh viện số một.
Tuế Ninh gần như không dừng lại một khắc nào, cầm điện thoại lao về phía thang máy.
Để lại Lộc Gia Duẫn và Lục Đại Hành vẻ mặt ngơ ngác nhìn cậu chạy đi.
"Ôi, Tuế Tiểu Ninh! Sao vậy?"
Tuế Ninh điên cuồng nhấn thang máy, "Anh ấy ở tầng nào, tầng nào?"
"Ngài đừng gấp, chúng tôi ở phòng bệnh VIP tầng cao nhất."
Cửa thang máy mở ra, Tuế Ninh chạy vào thang máy, nhấn nút tầng cao nhất.
Ánh mắt Tuế Ninh đỏ bừng, vô cùng hoảng hốt.
Cửa thang máy vừa mở, cậu hoang mang rối loạn chạy về phía phòng bệnh.
Đèn phòng phẫu thuật cuối hành lang vẫn còn sáng, Tuế Ninh sợ đến mức hai tay run rẩy.
Cậu một tay vịn cửa phòng bệnh, bên tai vang lên một trận vù vù.
Cậu rất sợ hãi.
Sợ Thẩm Vọng Hàn xảy ra chuyện.
Cửa phòng bệnh phía sau cậu mở ra, Tiểu Lâm đang đứng ở cửa: "Tiểu thiếu gia, bên này."
Tuế Ninh nín thở, cậu đi về phía cánh cửa bên trong phòng bệnh, lại thấy Thẩm Vọng Hàn nằm trên giường bệnh, trên cổ còn quấn băng gạc, băng gạc thấm đầy máu.
Tuế Ninh mở to hai mắt, bước nhanh tiến lên ngồi ở mép giường Thẩm Vọng Hàn.
Tiểu Lâm vội chỉ vào cửa, căng thẳng liếc nhìn Thẩm Vọng Hàn trên giường bệnh: "Vậy tôi xin phép về trước, ngài có việc có thể gọi điện thoại cho tôi."
Cửa phòng bệnh đóng lại.
Bước chân Tuế Ninh nặng trĩu, nhìn vết thương trên cổ Thẩm Vọng Hàn, nỗi sợ hãi quét qua toàn thân, trong mắt cậu chỉ còn là m.á.u trên cổ Thẩm Vọng Hàn.
Toàn là máu, m.á.u chảy không cầm được...
Nước mắt Tuế Ninh trào ra, cậu ghé vào trong tầm tay Thẩm Vọng Hàn, mèo con rơi nước mắt.
Đột nhiên, một bàn tay nâng cằm cậu lên, lòng bàn tay lau khô nước mắt cậu.
"Tuế Ninh, em thật sự rất quan tâm."
Tuế Ninh hoàn hồn, cậu vừa ngước mắt, Thẩm Vọng Hàn không biết tỉnh từ lúc nào, đang nhìn cậu chăm chú.
Tuế Ninh ngồi dậy, đầy vẻ lo lắng nhìn cổ Thẩm Vọng Hàn, vừa khóc vừa nói: "Thẩm Vọng Hàn, cổ anh, cổ anh bị thương."
Tuế Ninh khóc đến đáng thương hề hề, trông có vẻ đã chịu không ít kinh hãi.
Thẩm Vọng Hàn ngồi dậy, kéo Tuế Ninh vào lòng, Tuế Ninh liền ghé vào lòng hắn khóc nức nở.
Mặt Tuế Ninh áp vào n.g.ự.c hắn, nước mắt làm ướt quần áo hắn, lẩm bẩm lặp lại: "Thẩm Vọng Hàn, cổ anh bị thương, chảy nhiều m.á.u lắm..."
"Anh không sao, đừng sợ." Thẩm Vọng Hàn ôm chặt Tuế Ninh vào lòng, một tay vỗ về lưng cậu: "Không nghiêm trọng lắm."
"Nhưng anh chảy m.á.u mà, rất nhiều máu." Vai Tuế Ninh run rẩy, một tay nắm chặt lấy vạt áo hắn.
Ngay cả tay cũng đang run rẩy.
Đôi mắt Thẩm Vọng Hàn tối sầm lại, hắn đã nhận ra sự khác thường của Tuế Ninh.
Tuế Ninh rất sợ hãi.
Đặc biệt là sợ cổ hắn đổ máu.
Trong lòng Tuế Ninh giấu chuyện gì đó, và nó có liên quan đến điều này.
Hắn ôm chặt Tuế Ninh, an ủi nói: "Anh không sao, không chảy bao nhiêu máu. Anh còn chưa cưới em, làm sao nỡ ch-ết được."
Tuế Ninh vẫn im lặng khóc lóc, dựa chạt vào lòng Thẩm Vọng Hàn.
Như thể cảm xúc đã bị đè nén lâu ngày, một tay nắm lấy cổ áo hắn.
"Anh bạn, tôi nghe nói cậu lại đánh Kỷ Vân Chu nhập viện ICU, cậu sao cũng phải nằm viện..."
Mạnh Nguy đẩy cửa phòng bệnh ra thấy cảnh này, ngây người, "Ai chà."
Một Omega đang rúc vào lòng Thẩm Vọng Hàn khóc, Thẩm Vọng Hàn ôm cậu, đang ôn nhu dỗ dành.
Mạnh Nguy tưởng mình hoa mắt, hắn dụi dụi mắt.
Nhìn rõ người trong lòng Thẩm Vọng Hàn, hắn chợt bừng tỉnh.
Hắn còn tự hỏi sao Thẩm Vọng Hàn bị vết thương nhỏ lại phải nằm viện chứ.
Mạnh Nguy im lặng giơ ngón cái về phía Thẩm Vọng Hàn.
Thẩm Vọng Hàn lạnh lùng liếc hắn, dùng ánh mắt giao lưu với Mạnh Nguy.
Cút.
Mạnh Nguy mím môi, cười hề hề rời khỏi phòng bệnh.
Thẩm Vọng Hàn cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu Tuế Ninh, lòng bàn tay hắn vô tình cọ vào sau gáy Tuế Ninh.
Hắn thèm muốn vùng da thịt xinh đẹp lại yếu ớt kia.
Giờ phút này hắn chỉ muốn đánh dấu vĩnh cửu nơi này.
Làm Tuế Ninh mãi mãi thuộc về hắn.
Thẩm Vọng Hàn rũ mắt nhìn người trong lòng, ánh mắt u tối lạnh lẽo, ngửi mùi hương trên người cậu.
Bàn tay hắn từ lưng Tuế Ninh chậm rãi đi xuống, đỡ lấy vòng eo cậu.
Trong mắt chứa đựng dục vọng si mê và tham lam.
"Anh thật sự không sao, lát nữa anh phải bôi thuốc, để em xem nhé."
Tuế Ninh mắt đỏ hoe ngẩng đầu, giọng nói chứa đựng tiếng khóc nức nở: "Được."
