Năm Tuế Ninh mười lăm tuổi, muốn xin nhảy lớp thi vào Đại học H, nhưng ba ba và anh trai đều cảm thấy cậu không được, lo lắng cậu quá mệt.
Cậu là người hiếu thắng, cho dù người nhà phản đối, cậu cũng không dập tắt ý niệm này.
Đoạn thời gian tới gần kỳ thi đại học đó, cậu mỗi ngày ngủ đến rạng sáng, bốn giờ thức dậy.
Lúc ấy cậu cũng cảm thấy mình rất ngốc.
Chỉ là muốn chứng minh cậu có thể, cậu không phải cậu ấm nhà giàu.
Vào một đêm khuya nọ.
Cậu như thường ngày căng thẳng cầm bút trên bàn đầy bài thi, nhận được một la thư nặc danh.
Lá thư kia chỉ viết hai dòng chữ ——
"Đừng lo lắng, em chính là người giỏi nhất."
Vì thế, ngay khoảnh khắc ấy, sợi dây căng thẳng bấy lâu trong lòng Tuế Ninh bỗng nhiên buông lỏng.
Cậu cảm động rơi một giọt nước mắt.
Cùng lúc gửi tới còn có cả chiếc bánh kem bơ mà Kỷ Vân Chu tặng cậu.
Tuế Ninh lúc ấy cho rằng, lá thư không ký tên này là do Kỷ Vân Chu viết.
Chính khoảnh khắc đó, cậu mới cảm thấy Kỷ Vân Chu thật khác biệt.
“Lá thư kia, không phải anh viết sao?”
Kỷ Vân Chu: "Cái gì?"
Biểu cảm theo bản năng của Kỷ Vân Chu đã bị Tuế Ninh bắt gặp.
Cậu bước nhanh chạy về phía cửa, bỏ lại Kỷ Vân Chu ở phía sau.
Cậu ngồi xe tài xế về nhà, chạy thẳng vào phòng ngủ.
Mở chiếc ngăn kéo dưới cùng nơi cất lá thư báo trúng tuyển bị cậu đè nén, cậu thở hổn hển.
Một giọt mồ hôi từ trán cậu rơi xuống.
Tuế Ninh vội vàng lau sạch, cậu mở bìa thư báo trúng tuyển, lấy tờ giấy cũ kỹ bên trong ra.
Dòng chữ đó được viết mạnh mẽ xuyên cả giấy, tràn đầy cảm giác lực lưỡng, nét chữ cũng rất giống Kỷ Vân Chu.
Vì thế cậu liền tự nhiên cho rằng Kỷ Vân Chu viết cho mình.
Nhưng sau khi cẩn thận nhìn kỹ lại một lần nữa, cậu lại phát hiện nét chữ này lại vô cớ giống với...
Tuế Ninh xoay người đi tìm trên mặt bàn của mình.
Cậu tìm thấy tờ giấy đáp án mà Thẩm Vọng Hàn đã viết cho cậu cách đây một thời gian.
Tay cậu run nhè nhẹ, nín thở, mở tờ giấy đó ra một lần nữa để đối chiếu.
Giống nhau như đúc.
Lúc đó cậu đặt lá thư này dưới giấy báo trúng tuyển, đã lâu rồi không hề mở ra lần nữa..
Sao cậu lại không nghĩ tới nhỉ.
Trong lúc hoảng hốt, chuông điện thoại trong tay cậu vang lên.
Trong không khí ạnh lẽo bao trùm, cậu bắt máy.
Thẩm Vọng Hàn lại một lần nới với cậu: "Ninh Ninh, anh rất nhớ em."
“Sao em lại về nhà thẳng thế, anh vẫn luôn đợi em ở cổng trường.”
Tuế Ninh thở dốc, vội vàng nói: "Vậy em đến tìm anh đây."
"Không cần."
Ánh mắt Tuế Ninh ngây người ra.
Nghe Thẩm Vọng Hàn nói: "Anh đang ở dưới nhà em."
Thẩm Vọng Hàn dựa vào ghế xe, tiện tay nghe điện thoại của Mạnh Nguy.
Mạnh Nguy: "Anh em, tôi thật sự muốn khuyên cậu, màn cầu hôn hôm đó của cậu ít nhất cũng tốn mấy trăm vạn rồi đúng không? Vậy mà Tuế Ninh trước mặt bao nhiêu người, nói từ chối là từ chối cậu, cậu còn nâng niu dỗ dành cậu ta như tổ tông vậy, cậu ta thật sự đáng để cậu thích đến mức đó sao? Hai người không có kết quả đâu, việc gì phải đ.â.m đầu vào một cái cây mà th-ắt cổ chứ...”
"Được rồi." Thẩm Vọng Hàn ngắt lời hắn: "Tuế Ninh đáng giá."
Mạnh Nguy không nói nửa lời, ở đầu dây bên kia thở dài một hơi.
Tuế Ninh chạy xuống tầng một, lao ra khỏi cửa
Ngoài trời là mùa đông tuyết lớn bay tán loạn.
Tuế Ninh bị tuyết rơi ướt đầu, cậu dẫm qua nền tuyết hơi ẩm, chạy về phía bóng dáng mờ ảo kia.
Thẩm Vọng Hàn ngồi ở trong xe, hắn tắt điện thoại, vừa ngước mắt.
Nhìn thấy Tuế Ninh đạp tuyết chạy về phía mình.
Tóc mái Tuế Ninh hơi rối, ánh mắt chứa sương mù, gò má vì chạy mà ửng đỏ.
"Thẩm Vọng Hàn, em xin lỗi." Tuế Ninh: "Em trước kia luôn phụ tình cảm của anh."
Ánh mắt Thẩm Vọng Hàn ngẩn ra, hắn xuống xe, ôm Tuế Ninh, phủi đi những hạt bông tuyết lấm tấm trên đầu cậu.
Bông tuyết lại liên tục rơi xuống.
"Không cần xin lỗi." Thẩm Vọng Hàn nắm lấy bàn tay lạnh cóng đến hơi cứng đờ của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, cười nói: "Đâu phải em chỉ cự tuyệt anh một lần này đâu."
"Tuế Ninh, trước đây anh đã nói rồi, anh thích em là vì con người em, em không cần cảm thấy áy náy vì đã từ chối anh."
Tuế Ninh rũ mắt xuống, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay Thẩm Vọng Hàn truyền đến
Bông tuyết đậu lại trước mắt cậu, tầm nhìn của cậu mờ đi.
Đuôi mắt Tuế Ninh ửng hồng, giữa trời đất trắng xóa.
Trong mắt cậu ánh lên ý cười, nói với Thẩm Vọng Hàn: "Thật ra em muốn nói, chúng ta kết hôn đi.”
Thẩm Vọng Hàn cúi mắt.
Không tin vào tai mình.
Hắn như thể đang nằm mơ. Hắn hy vọng giấc mộng này sẽ không bao giờ tỉnh lại.
