TRỌNG SINH, TA NHẤT ĐỊNH PHẢI HẠNH PHÚC CÙNG NGƯỜI ĐÃ ĐIÊN CUỒNG THIÊN VỊ TA

Chương 62: Dưới Trời Tuyết

Ánh mắt Tuế Ninh ngây ra.

Cùng lúc đó, trên bầu trời chợt nở rộ pháo hoa rực rỡ.

Pháo hoa tung ra, đều là hình dạng đặc biệt.

Giống như từng đóa hoa hồng.

Tuế Ninh từ nhỏ đã thích những thứ lộng lẫy, pháo hoa rực rỡ, hoa hồng tươi đẹp, và cả thế giới đại dương xanh thẳm nữa.

Những điều này Tuế Ninh chưa từng nói với Thẩm Vọng Hàn, nhưng Thẩm Vọng Hàn đều biết.

Dưới pháo hoa rực rỡ, cậu nhìn Thẩm Vọng Hàn bước về phía mình, các nhân viên phục vụ đồng loạt vỗ tay, làm ấm bầu không khí.

Tuế Ninh có một khoảnh khắc ngây ngườii, cậu bối rối đứng dậy, nhìn Thẩm Vọng Hàn đang quỳ một gối xuống trước mặt cậu.

Lại một chiếc nhẫn quý giá được giơ lên trước mắt cậu.

Đây là một màn cầu hôn hoàn hảo và thơ mộng, khiến vô số người phải ngưỡng mộ sự lãng mạn này.

Tuế Ninh rũ mắt, cậu không hiểu sao,mặc dù cũng có chút bất ngờ vui mừng, nhưng cậu vẫn cảm thấy lo lắng vô cớ.

Điều làm cậu bất an không phải là hôn nhân.

Mà lo lắng cho chính mình.

Cậu có tự tin thay đổi vận mệnh của mình.

Nhưng cậu không muốn Thẩm Vọng Hàn lại lần nữa vì mình mà lâm vào nguy hiểm.

Những người xung quanh vây thành một vòng, trên mặt đều mang theo nụ cười ngưỡng mộ và hóng chuyện, chờ mong nhân vật chính đeo nhẫn.

Tuế Ninh nhìn quanh một vòng, nhẹ nhàng kéo tay áo Thẩm Vọng Hàn, nói nhỏ: "Anh... anh đứng lên trước đi."

Thẩm Vọng Hàn ngước mắt, nhìn đôi mắt Tuế Ninh, xuyên qua đôi mắt cậu, Thẩm Vọng Hàn thấy được một tia cảm xúc phức tạp.

Như là lo lắng, lại như là đang sợ hãi.

Nhưng mà cũng may thay.

Không còn là sự sợ hãi và từ chối né tránh còn không kịp nữa .

Nụ cười Thẩm Vọng Hàn chưa tắt, hắn đứng dậy, cất nhẫn đi, ôm lấy lưng Tuế Ninh, hắn nhẹ giọng nói: "Không sao, anh đâu phải lần đầu tiên cầu hôn em."

"Cho dù là có một trăm lần một nghìn lần, cũng chẳng sao cả."

Em sớm muộn gì cũng sẽ là của anh.

Thẩm Vọng Hàn lặng lẽ mà nhìn chăm chú cậu.

Những người vây xem xung quanh rõ ràng có chút bất ngờ, tiếng cười và tiếng ồn ào ngưng lại, đều ngây người mà nhìn về phía hai người họ.

Đôi mắt Tuế Ninh ướt át, xấu hổ thay Thẩm Vọng Hàn, “Em xin lỗi.”

Thẩm Vọng Hàn ôm vai Tuế Ninh: "Không sao, ngày mai chúng ta có thể cùng nhau hẹn hò không?"

Dưới bóng đêm, thân hình hai người kè sát, chậm rãi bước xuống bậc thang du thuyền cá nhân.

Tuế Ninh gật gật đầu: "Ừm."

Thẩm Vọng Hàn: "Vậy đi trang viên cưỡi ngựa nhé?"

Tuế Ninh: "Nhưng em không biết cưỡi."

Thẩm Vọng Hàn: "Không sao, anh dạy em."

Bóng dáng hai người dần dần kéo dài.

Hai ngày này, họ đã bắt đầu hẹn hò giống một cặp tình nhân bình thường, Thẩm Vọng Hàn mỗi ngày đều muốn gặp cậu.

Một ngày không thấy được cậu liền ckhủng bố cậu bằng tin nhắn và gọi video.

Hai ngày này Tuế Ninh cũng đã học được cách cưỡi ngựa.

Chỉ là yên ngựa quá cứng, thường xuyên sẽ cấn đùi cậu đỏ lên.

Thẩm Vọng Hàn mượn danh nghĩa bôi thuốc, để hôn cậu.

Mấy ngày nay Tuế Ninh thậm chí không phân biệt được ngày và đêm

Tuế Ninh ngồi ở bậc thang hội trường, điện thoại đầy ắp tin nhắn của Thẩm Vọng Hàn.

Cậu nghiêm túc nghe giảng, mỉm cười cầm lấy điện thoại, trả lời từng tin nhắn của Thẩm Vọng Hàn.

Mới vừa đi đến nửa đường, thoáng thấy bóng dáng Kỷ Vân Chu ở cuối hành lang.

Sắc mặt cậu trầm xuống.

Đúng là âm hồn không tan.

Ánh mắt Kỷ Vân Chu bình tĩnh, nhìn về phía Tuế Ninh không còn sự giả dối nhiệt tình như vậy nữa, mà như đang nhìn cậu chăm chú.

"Tuế Ninh, có thể nói chuyện với em không."

Tuế Ninh: "Không rảnh."

Kỷ Vân Chu đứng ở trước người Tuế Ninh: "Tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút, tại sao cậu đột nhiên không thích tôi nữa?”

Tuế Ninh lạnh lùng liếc nhìn Kỷ Vân Chu.

"Tôi chưa từng thích anh."

"Không!" Kỷ Vân Chu vôi vàng nói:“Thái độ của em ba năm trước rõ ràng không phải như thế.”

“Lúc trước em vừa thi đỗ đại học, em rõ ràng không phải như thế.”

Kỷ Vân Chu mãi mãi nhớ rõ ánh mắt Tuế Ninh nhìn hắn lúc đó.

Đơn thuần lại ngây ngô, mang theo ánh mắt tràn đầy niềm vui.

Nói đến đây Kỷ Vân Chu cũng không biết biết là vì lý do gì, Tuế Ninh hồi cấp ba còn coi hắn như người bên cạnh, đột nhiên lên đại học, ánh mắt nhìn hắn có chút khác biệt.

Tuế Ninh nhíu mày, cậu không hiểu Kỷ Vân Chu vì sao cứ nhất định phải đề cập chuyện cũ vào lúc đã xé toang mặt mũi như thế này.

"Kỷ Vân Chu, anh nghe đây." Tuế Ninh bước đến gần Kỷ Vân Chu hai bước: "Nếu không phải bởi vì lá thư anh gửi cho tôi ba năm trước, thì bây giờ anh đã ch-ết lâu rồi."

Anh họ cậu làm ăn cả hai giới , sắp đặt một vụ tai nạn, tốn chút tiền, khiến một người biến mất vĩnh viễn chắc cũng không phải chuyện khó.

Sở dĩ cậu không nhờ Tống Ngọc Xuyên giúp mình ra tay, cùng lắm cũng chỉ muốn để Kỷ Vân Chu tự sinh tự diệt mà thôi.

"Lá thư gì?" Kỷ Vân Chu sửng sốt, hỏi dồn: "Anh nhớ ra rồi, là thiệp chúc mừng em đậu đại học của em sao?"

Tuế Ninh nhíu mày.

"Lá thư kia, không phải anh viết sao?"

 

 

back top