Thư Đình trong lúc làm việc đau đầu không chịu nổi, ngừng công việc xoa xoa trán.
Thư ký bên cạnh vội vàng dâng nước ấm.
Gần đây trạng thái tiểu lão bản không tốt, có lẽ là do áp lực sắp chính thức tiếp nhận tập đoàn quá lớn.
Thư Đình uống hai ngụm nước ấm, cơn đau đầu lại không giảm bớt nhiều.
Ánh mắt hắn lướt qua màn hình máy tính, Văn Thương Nhiễm ở trong phòng ngủ ôm chân dựa vào bên cửa sổ, bất động không biết đang suy nghĩ gì.
Anh đã duy trì tư thế này gần một giờ.
Mấy ngày gần đây anh phần lớn thời gian mỗi ngày đều là bộ dạng này, giống như một con thú nhồi bông mất đi linh hồn, bị đặt ở chỗ nào liền không di chuyển.
Thư Đình nhíu mày, dường như quên mất giữa mình và Văn Thương Nhiễm có màn hình ngăn cách, vươn ngón tay chấm vào thân ảnh nhỏ bé vì co ro mà trông càng nhỏ hơn của Văn Thương Nhiễm.
Thư Đình trong lòng trách anh, oán trách anh, giận anh tại sao lại không rên một tiếng chịu đựng những cơn đau đó, giả vờ không có chuyện gì để đến đánh dấu tạm thời cho hắn, tự làm mình trở nên đáng thương thảm hại.
Người như Thư Đình bị người khác đánh giá lén lút đều sẽ nói hắn vì lợi ích không từ thủ đoạn, là một Omega nhẫn tâm đặt lợi ích lên hàng đầu.
Người như vậy hẳn là phải đuổi Văn Thương Nhiễm ra khỏi cửa, rồi tìm một Alpha cải tạo khác về nhà để giảm bớt trạng thái tuyến thể cho hắn, chứ không phải tự mình uống thuốc ức chế.
Thư Đình luyến tiếc Văn Thương Nhiễm.
Tối hôm qua Văn Thương Nhiễm nói muốn rời đi lúc đó hắn đã luống cuống.
Người đã bị hắn nắm chặt trong tay làm sao còn có lý do buông ra.
Hắn không cho Văn Thương Nhiễm đi, cũng không để ý đến anh, chính là muốn anh tự mình tỉnh ngộ.
Lỗi là ở anh tự hủy hoại cơ thể mình, còn bộ dạng không sao cả nói dù sao cũng sẽ không chết, Thư Đình nghe được câu nói đó tim đều run lên.
Mọi thứ chỉ cần chịu đựng qua đoạn thời gian này thì sẽ ổn thôi, Thư Đình nghĩ.
Chỉ cần hắn chính thức tiếp nhận tập đoàn, nắm quyền lực chân chính trong tay, như vậy mọi thứ đều sẽ trở nên tốt đẹp.
Hắn không cần làm Văn Thương Nhiễm tiêm thuốc để cắn đánh dấu tạm thời cho mình.
Đến lúc đó, cho dù lưu lại vết đánh dấu cũng không ai dám nghi ngờ gì.
Hiện tại hắn khắp nơi chịu sự hạn chế, quá nhiều người muốn bắt lấy nhược điểm của hắn để kéo hắn xuống.
Lúc này nếu hắn có đánh dấu liền có nghĩa là có bạn lữ, một loạt vấn đề lại sẽ liên lụy không ngừng.
Thư Đình nhìn chằm chằm bóng người trên màn hình, trong lòng hụt hẫng, đôi mắt đen sâu thẳm mềm xuống, cảm xúc đau lòng từ nội tâm khuếch tán.
"Đợi một chút."
Gần tối Thư Đình về nhà, vừa vào cửa liền thấy Văn Thương Nhiễm canh giữ ở cửa, bộ dạng trông có chút co quắp.
Ánh mắt ngay từ đầu nhìn chằm chằm cửa, nhìn thấy Thư Đình bước vào rồi lại cúi đầu.
Thư Đình ngược lại rất kinh ngạc. Từ ngày hôm đó trở đi Văn Thương Nhiễm chỉ biết trốn trong phòng ngủ không ra.
Hắn theo bản năng muốn tiến lên ôm Văn Thương Nhiễm, sờ sờ đầu anh hôn hôn khuôn mặt anh, chỉ là bước chân vừa mới bước ra liền dừng lại.
Giữa họ có một loại sự gượng ép kỳ lạ, dường như không còn thích hợp để làm như vậy nữa.
"Có việc gì sao?" Ngữ khí Thư Đình bình tĩnh, dường như thật sự không hề để tâm đến Văn Thương Nhiễm một chút nào.
Ngữ khí lạnh nhạt và cứng rắn như vậy của Thư Đình Văn Thương Nhiễm lại là lần đầu tiên nghe thấy, lập tức làm rối tung tất cả lời nói anh đã chuẩn bị sẵn. Anh có chút nói lắp: "À, tôi... Tôi muốn ra ngoài."
Văn Thương Nhiễm vốn dĩ đã suy nghĩ rất nhiều lời, mặt đối mặt với Thư Đình vô biểu cảm lại cái gì cũng không nói được, chỉ còn lại thỉnh cầu cơ bản nhất, muốn ra ngoài.
Anh có chút căng thẳng chờ đợi, không dám nhìn Thư Đình quá lâu, chỉ dám liếc mắt một cái, liếc mắt một cái.
Thư Đình trầm tư một lát, nhả ra nói: "Có thể."
Làm Văn Thương Nhiễm cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Trên mặt anh rốt cuộc lộ ra chút tươi cười, đôi mắt to và sáng cong lên, khóe miệng nhếch lên trông linh động hơn không ít.
Thư Đình nhìn bộ dạng này của anh trong lòng cũng vô cớ nhẹ nhõm thở ra.
Văn Thương Nhiễm cười lên như vậy tốt hơn rất nhiều so với Văn Thương Nhiễm ngốc nghếch không có chút sức sống nào mà hắn nhìn thấy trên camera ban ngày.
"Cảm ơn," Lời Văn Thương Nhiễm dường như còn chưa nói xong, do dự một lát mới tiếp tục cẩn thận nói: "Tôi muốn một mình."
Ánh mắt có chút sắc bén của Thư Đình lập tức nhìn về phía anh.
Văn Thương Nhiễm tiếp nhận ánh mắt như vậy liền chột dạ cúi đầu.
Anh ra ngoài là muốn đi tìm anh trai, nếu có người của Thư Đình đi theo thì không có cách nào hành động, cho nên anh chỉ có thể thử từng chút một giới hạn của Thư Đình, để tranh thủ tự do lớn nhất.
"Không được." Thư Đình trả lời dứt khoát lại kiên quyết.
Văn Thương Nhiễm lập tức rũ mắt xuống, thần thái chuyển biến thật sự nhanh chóng.
Vừa rồi còn đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Thư Đình một bộ dáng mang ơn đội nghĩa, giờ đây lại lông mày buông xuống như có uất ức lớn lao.
Bộ dạng này không biết là ai nuông chiều mà ra, nhưng Thư Đình lại không để mình bị xoay vòng.
Hắn đứng tại chỗ nhìn Văn Thương Nhiễm đầu càng chôn càng thấp, một luồng "hắc khí" mang tên u oán không ngừng từ đỉnh đầu anh bốc ra.
Thư Đình hết cách với Văn Thương Nhiễm như vậy, rốt cuộc mở miệng: "Có thể là có thể..."
Thư Đình dừng lại một chút, tiếp tục nói:
"Cậu làm một việc bây giờ tôi liền đồng ý với cậu."
Văn Thương Nhiễm không hề suy nghĩ liền gật gật đầu, lại nghe Thư Đình nói: "Lại đây ôm tôi một cái."
Văn Thương Nhiễm sững sờ tại chỗ, dùng tốc độ chậm chạp lý giải câu nói này của Thư Đình: lại đây ôm hắn một cái.
Văn Thương Nhiễm đột nhiên trở nên luống cuống tay chân, không biết nên đưa tay ra trước hay bước chân đi trước.
Yêu cầu này của Thư Đình thật sự là quá đột ngột cũng quá kỳ lạ.
Anh cho rằng Thư Đình không còn muốn tiếp cận anh nữa, cho nên anh cố gắng không xuất hiện trước mắt Thư Đình, sợ Thư Đình nhìn thấy anh sẽ phiền lòng.
Bây giờ Thư Đình lại chủ động nói muốn ôm, đây là vì sao?
Đại não Văn Thương Nhiễm hỗn loạn một mảng, chậm chạp không có động tác. Thư Đình không có quá nhiều kiên nhẫn, nói: "Còn không qua đây sao?"
Khoảng cách giữa hai người bất quá chỉ vài bước ngắn ngủi.
Văn Thương Nhiễm nghe thấy Thư Đình nói liền lập tức bắt đầu đi về phía hắn, gần như là phản ứng theo bản năng.
Anh đi đến trước mặt Thư Đình còn chưa kịp vươn tay, đã bị Thư Đình ôm ngang, Thư Đình đem một phần trọng lượng cơ thể dựa vào trên người anh.
Văn Thương Nhiễm lại ngửi thấy mùi hoa đinh hương dễ chịu kia.
Rõ ràng dán rất gần, trái tim Văn Thương Nhiễm vẫn nhịn không được đập loạn.
Anh đang rối rắm có nên vươn tay ôm lấy Thư Đình không, anh không biết mình có tư cách làm vậy không, anh sợ Thư Đình sẽ không thích.
Nhưng Thư Đình vừa mới nói muốn ôm, hẳn là có thể đưa tay ra.
Văn Thương Nhiễm thử dò xét nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Thư Đình, sau đó Thư Đình ôm anh càng chặt.
Văn Thương Nhiễm cảm thấy điều này hẳn là được cho phép.
Trong lòng dường như nở một đóa hoa nhỏ, ngọt ngào.
Thư Đình trong khoảng thời gian này quá mệt mỏi. Thách thức phải đối mặt khi tiếp nhận tập đoàn so với tưởng tượng của hắn khó đối phó hơn.
Hắn phải giao tiếp với những người hoặc sự việc khác nhau, mỗi quyết định hắn đưa ra đều phải chính xác.
Mỗi ngày đối diện với trạng thái căng thẳng thật sự rất mệt.
Khoảnh khắc nhẹ nhàng nhất dường như chính là lúc về nhà nhìn thấy Văn Thương Nhiễm.
Nhưng hai ngày này Văn Thương Nhiễm cũng trốn trong phòng ngủ không ra, không biết đang giận dỗi cái gì.
Thư Đình nhịn hai ngày, hôm nay chính anh tự đưa đến cửa, Thư Đình không đành lòng, hắn liền muốn dựa vào người Văn Thương Nhiễm nghỉ ngơi một chút.
Ôm lấy Văn Thương Nhiễm như vậy có thể sờ được mái tóc dài mềm mại sau lưng anh, mặt dán vào cổ anh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp trên người anh, tin tức tố của Văn Thương Nhiễm rất ôn hòa, hương hoa hồng nhàn nhạt.
Hắn đương nhiên sẽ không để Văn Thương Nhiễm một mình ra ngoài.
Người chạy mất thì làm sao bây giờ. Tuy rằng chiếc máy định vị mini trên tuyến thể Văn Thương Nhiễm còn kết nối với điện thoại của hắn, mọi động thái của Văn Thương Nhiễm hắn đều có thể tiếp nhận được, nhưng Thư Đình vẫn thích có thể nhìn thấy trạng thái Văn Thương Nhiễm mọi lúc mọi nơi, như vậy mới có thể an tâm.
Văn Thương Nhiễm ở bên cạnh hắn lâu như vậy, cũng nên biết, hắn từ trước đến nay nói chuyện không giữ lời.
