TUYẾN THỂ CÙNG TRÁI TIM ĐỂ LẠI CHO ANH, HÃY ĐỂ TÔI ĐI
Văn Thương Nhiễm là một Alpha bi thảm không thể bi thảm hơn. Tính cách cậu vốn ngốc nghếch nên luôn bị người khác bắt nạt. Tan ca, cậu còn phải đi làm thêm các công việc lặt vặt để tích cóp tiền.
Hôm nọ, cậu vác vật nặng suốt cả buổi trưa, cực khổ kiếm được vỏn vẹn tám mươi đồng. Số tiền còn chưa kịp ấm túi, cậu đã đánh rơi mất vì cứu một Omega. Vị Omega kia có diện mạo tuyệt đẹp, ý thức có vẻ không tỉnh táo nhưng ánh mắt lại lạnh băng một mảnh.
Văn Thương Nhiễm cứ nghĩ sau đó sẽ không còn liên quan gì nữa. Không ngờ ngày hôm sau, vị Omega đó lại tìm đến tận nơi. Các đồng nghiệp xung quanh đều vây quanh anh ta, mong muốn nhận được chút ưu ái từ "quý nhân" này. Thế nhưng, anh ta chỉ khẽ nhếch đầu ngón tay, chỉ thẳng vào Văn Thương Nhiễm đang ngây ngốc đứng trong một góc.
Văn Thương Nhiễm đoán đây chính là vị "quý nhân Omega" mà đồng nghiệp thường nhắc đến. Nhưng cậu vừa ngốc vừa đần, chắc chắn sẽ không được quý nhân này để mắt tới.
"Cái... cái kia... Chỉ cần trả lại tôi tám mươi đồng là được rồi," Văn Thương Nhiễm lắp bắp nói.
Vị quý nhân kia khẽ mỉm cười. Nụ cười đó vừa nguy hiểm lại vừa đầy quyến rũ, đáng tiếc Văn Thương Nhiễm lại chẳng hề nhận ra.
"Cậu đánh dấu tôi, tính bồi thường thế nào?"
Thư Đình căm ghét tất cả Alpha. Ánh mắt chúng nhìn anh, rình rập như hổ đói muốn chiếm hữu con mồi, quá trần trụi và kinh tởm, nhìn một lần là đủ khiến người ta buồn nôn.
Thế rồi một ngày, anh gặp được một Alpha hoàn toàn khác biệt. Khuôn mặt yêu mị nhưng ánh mắt lại rất ngốc nghếch, ngoài ý muốn khiến anh cảm thấy thích thú.
Điều mà Thư Đình giỏi nhất là nắm chặt thứ mình muốn trong tay, cho dù phải dùng đến thủ đoạn. Nhưng anh không ngờ, đây là lần đầu tiên anh gặp phải thứ mà anh không thể giữ chặt được.
Cái Alpha đó... lại bỏ anh đi.
