Sau cuộc điện thoại đó, trong lòng Văn Thương Nhiễm luôn cảm thấy không yên.
Khi quét dọn sân, anh luôn nhịn không được đặt ánh mắt ra ngoài hàng rào.
Con đường nhỏ duy nhất dẫn ra bên ngoài vẫn yên tĩnh không người.
Anh chỉ đành tự an ủi, nơi này vừa xa xôi vừa hẻo lánh, Thư Đình sẽ không tìm được anh.
Nhưng ý nghĩ này lại làm anh tự mâu thuẫn.
Anh hiện tại hai bàn tay trắng, một khuôn mặt bị hủy dung, một tuyến thể đang từ từ khôi phục bình thường.
Đối với Thư Đình mà nói, anh dường như không có bất kỳ giá trị nào, Thư Đình làm sao sẽ tìm anh chứ?
Nghĩ như vậy làm trái tim Văn Thương Nhiễm đang bất an chậm rãi trở nên bình tĩnh.
Anh không còn hoảng sợ, cũng sẽ không trong bất an mà ngầm chờ mong.
Con đường nhỏ yên tĩnh kia vẫn lặng lẽ như cũ, sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.
Căn nhà nhỏ của Văn Thương Nhiễm đã hoàn thành đại công, mặc dù so với ngôi nhà thời thơ ấu trong ký ức còn cách một khoảng khá xa, nơi này quá mức cũ kỹ và u ám, nhưng Văn Thương Nhiễm vẫn rất thấy đủ.
Thứ duy nhất còn thiếu chính là hai cây đinh hương trước cửa nhà nhỏ.
Anh có ấn tượng rất sâu sắc về hai cây đinh hương kia, cho dù chi tiết ngôi nhà trong ký ức đã trở nên mơ hồ không thể phân biệt, hai cây đinh hương kia lại nhớ rõ ràng.
Mỗi khi đầu xuân hoa nở, hoa đinh hương màu tím bung ra, mùi hương có thể bay khắp toàn bộ sân.
Mẹ đặc biệt thích hai cây đinh hương kia, thỉnh thoảng bà sẽ cười ngắt một cành hoa tím nhỏ cài bên tai Văn Thương Nhiễm, mùi hương kia liền càng rõ ràng.
Văn Thương Nhiễm vô cùng thích, ngửi thấy mùi hoa là có thể nhớ đến nụ cười ôn hòa của mẹ, còn có anh trai ở bên cạnh cười nói anh giống con gái.
Không có cây đinh hương, Văn Thương Nhiễm luôn cảm thấy nhà vẫn chưa trở thành một ngôi nhà hoàn chỉnh, bởi vì gốc rễ trói buộc anh vẫn chưa được chôn dưới đất.
Đợi không kịp mùa xuân năm sau, anh quyết định hôm nay liền cưỡi chiếc xe ba bánh cũ nát đi chợ mua cây giống đinh hương.
Đường đi lên thị trấn không dễ đi, đặc biệt là nửa đoạn đầu có một đoạn đường đất khó đi.
Bởi vì người đi rất ít nên mặt đường không được bằng phẳng lắm, những cục đất cứng cản lại bánh xe không cho anh đi tới, Văn Thương Nhiễm chỉ có thể xuống xe đẩy xe ba bánh đi về phía trước.
Nửa đoạn sau lại là đường thẳng, một đường đều là nền xi măng bằng phẳng, hai bên đều là nhà dân, bất quá sân của họ muốn so Văn Thương Nhiễm xinh đẹp hơn nhiều, Văn Thương Nhiễm nhịn không được hâm mộ mà hướng bên trong nhìn.
Chợ hôm nay lại không có bao nhiêu người, Văn Thương Nhiễm đi thẳng đến nơi bán cây giống, hỏi liên tục mấy nhà đều nói không có cây đinh hương.
Cuối cùng chỉ còn một nhà, ông chủ nơi đó vừa lúc thừa hai cây đinh hương hơi héo úa, lá cây phủ đầy những vết gấp chằng chịt, không có chút sinh khí nào mà rũ xuống.
Ông chủ hỏi anh có muốn không, Văn Thương Nhiễm do dự một lát, nói anh muốn.
Văn Thương Nhiễm đặt cây đinh hương vào khoang sau xe ba bánh, đạp xe trở về.
Gió lạnh không chút lưu tình nào rót vào cổ áo anh. Anh mặc chiếc áo khoác dày nặng màu nâu kia, chắn được gió lạnh, cổ lại không có gì ngăn cản mà chịu đựng gió lạnh.
Anh rụt rụt cổ, quay đầu lại nhìn thoáng qua hai cây đinh hương héo queo nằm ở khoang sau, có chút vô cớ mà nghĩ, dường như tất cả mọi chuyện xảy đến trên người anh đều không được tốt đẹp như vậy.
Giống như anh trở thành Alpha cải tạo cũng là dạng khuyết tật, làm Alpha bình thường thì tin tức tố mùi sơn hoa cũng quá khó nghe, mua hai cây đinh hương tự nhiên cũng là nửa sống nửa chết, rất giống người anh.
Sự việc tốt đẹp duy nhất gặp được chính là Thư Đình...
Cái tên này làm trái tim anh nhẹ nhàng run lên một chút, Văn Thương Nhiễm dừng suy nghĩ, không cho mình nghĩ tiếp.
Có lẽ rời khỏi Thư Đình cũng là chuyện đã định, bởi vì ông trời đã sớm an bài tốt đồ vật đến tay anh đều là rách nát, anh vĩnh viễn không chiếm được sự mỹ mãn chân chính, cho nên cần phải mất đi Thư Đình, không tìm thấy anh trai.
Văn Thương Nhiễm vô cớ cảm thấy cơ thể có chút lạnh run, anh vẫn là không cần nghĩ quá nhiều chuyện thì tốt hơn.
Đôi khi anh phát hiện đầu óc chậm chạp cũng là chuyện tốt, quên nhanh nghĩ ít, đem tất cả mọi chuyện đều suy nghĩ rõ ràng ngược lại sẽ trở nên thống khổ.
Nguyện mong hai cây đinh hương này có thể trồng sống, ông trời cũng cho anh một chút mỹ mãn đi.
Văn Thương Nhiễm trở về liền không ngừng nghỉ bắt đầu đào hố trồng cây, bận rộn nửa ngày mới trồng hai cây ở cửa phòng, vị trí giống hệt hai cây đinh hương trước cửa nhà hồi nhỏ, trong lòng anh cũng vì hai cây đinh hương này cắm rễ mà yên ổn hơn rất nhiều.
Trước khi đi ông chủ không đành lòng nhắc nhở anh, nói thời tiết quá lạnh, hai cây đinh hương này nếu lạnh quá thì là trồng không sống được.
Văn Thương Nhiễm nhìn hai cây đinh hương an tĩnh đứng thẳng hai bên cửa phòng, lại vô cớ cảm thấy nhất định trồng được sống.
Nếu nói anh có ưu điểm gì, đó chính là làm sao tra tấn cũng sẽ không chết.
Lúc cấy ghép tuyến thể ở hội sở không có chết, bị ép tiêm thuốc tiến hành thực nghiệm cũng không có chết, tự hủy tuyến thể cải tạo cũng vẫn không có chết, lão trung y đều nói anh sức sống ngoan cường.
Chịu đựng khổ cực nhiều một chút thì, liền sống được lâu một chút đi.
Văn Thương Nhiễm nhìn những chiếc lá đầy vết thương trên cây đinh hương, yên lặng nói trong lòng.
________________________________________
Ngày hôm sau thời tiết phá lệ sáng sủa, ánh mặt trời ấm áp rắc xuống, nhiệt độ cũng tăng lên trở lại một chút.
Văn Thương Nhiễm thừa dịp hôm nay thời tiết tốt, đem chiếc áo khoác màu nâu mình đã mặc mấy ngày giặt sạch.
Anh không có quần áo dày khác, liền đem vài chiếc quần áo trong tủ đồng loạt mặc lên người, trông có vẻ căng phồng.
Không biết có phải là ảo giác của Văn Thương Nhiễm không, hai cây đinh hương hôm nay trông cũng tươi tắn hơn rất nhiều, ít nhất lá cây không còn mềm nhũn rũ xuống toàn bộ.
Tâm trạng Văn Thương Nhiễm cũng trở nên rất tốt, để chúc mừng căn nhà nhỏ của anh chính thức hoàn thành đại công, anh quyết định hôm nay giữa trưa hấp bánh bao màn thầu ăn.
Mấy tháng nay anh đại đa số thời gian ăn cơm cùng rau xào đơn giản, thỉnh thoảng nấu một ít cháo, việc ăn uống rất đơn giản, gần như không có ăn qua mì sợi, bởi vì anh sẽ không làm.
Kỹ thuật nấu cơm của anh trải qua mấy tháng mài giũa vẫn còn kém, chỉ có thể làm được miễn cưỡng nuốt xuống.
Hấp màn thầu đối với Văn Thương Nhiễm mà nói là một thử thách lớn lao.
Anh hứng thú bừng bừng đổ một chậu bột mì chuẩn bị nhào bột, không ngờ vừa đưa tay vào đống bột, một bên tóc dài liền rớt xuống che trước mắt.
Văn Thương Nhiễm chỉ có thể dùng ngón tay chưa dính bột mì gạt tóc lên, một bên tóc dài khác lại giở trò cũ.
Văn Thương Nhiễm không có cách nào, chỉ có thể không chút kỹ thuật nào mà tùy ý búi tóc dài lên, một sợi tóc không an phận cong vểnh lên, trông như trên đầu đội một cọng lông vũ, nhưng anh hiện tại rất ít khi để tâm đến vẻ ngoài của mình, trực tiếp đi rửa tay một lần nữa nhào bột.
Nhào bột cũng không phải công việc đơn giản, hai tay Văn Thương Nhiễm đều dính bột, lại làm thế nào cũng không có cách nào nhào chúng thành cục bột, chỉ có thể lặp đi lặp lại thêm bột lại thêm nước, đến cuối cùng vẫn là rối tinh rối mù.
Văn Thương Nhiễm có chút ủ rũ thở dài một hơi, lại vào lúc này rất thần kỳ mà ngửi thấy một mùi hương thanh nhã của hoa đinh hương quen thuộc.
Rõ ràng cây đinh hương mới mua hôm qua mới trồng vào đất, làm sao hôm nay đã nở hoa, tim Văn Thương Nhiễm bắt đầu đập loạn, như là một dấu hiệu tốt xấu nào đó không thể nói, anh trở nên căng thẳng, do dự một lát vẫn xoay người quyết định đi ra ngoài xem.
Anh chưa kịp rửa tay, giơ hai tay dính đầy bột đã xử lý đi tới cửa, còn chưa đi ra ngoài cửa đã có thể thấy hai cây đinh hương vẫn là lá cây màu xanh lục, vậy mùi hương này từ đâu tới?
Văn Thương Nhiễm kỳ quái mà bước ra ngoài hai bước, ngẩng đầu, thấy được bóng người màu đen đứng giữa sân, anh há miệng lại nói không nên lời, cả người sững sờ tại chỗ.
