VẠN NGƯỜI SỢ TÔI - TÔI LẠI HỐI HẬN KHI SỐNG LẠI

Chap 61

Chương 61

 

Hàm dưới Chu Đình Sâm run rẩy, cả người phát run, phảng phất ôm lấy cọng rơm cứu mạng. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, cả người hắn đột nhiên bừng tỉnh, ngơ ngẩn.

Hắn ngồi dậy, chớp chớp mắt nhìn Hà Kim Ngọc: “Em có phải đang đùa tôi không.”

Hắn không biết Lang Trang rốt cuộc mắc bệnh gì, nhưng người này ngày xưa bước ba bước thở dốc, mang theo cơ thể bệnh tật, làm sao có thể một mình cưỡng bức Hà Kim Ngọc khoẻ mạnh chứ?

Hoặc là Hà Kim Ngọc nói dối, hoặc là hai người bọn họ tình nguyện.

Nghĩ đến vế sau, ngũ quan Chu Đình Sâm nhăn tít lại, còn khó coi hơn cả ăn phân.

Hà Kim Ngọc cười khẽ, trợn mắt trắng không để ý đến hắn.

Hắn không nói, Chu Đình Sâm liền mặt dày xáp lại: “Tôi thấy trên mặt hắn bị thương, tôi không ngờ Lang Trang lại là loại người như vậy. Vừa rồi tôi nên đá hắn thêm hai cước nữa.”

“Mày suýt đánh chết hắn rồi, không sợ bị Lang gia biết trả thù sao?”

“Đương nhiên không sợ.” Chu Đình Sâm thử đưa tay ôm eo hắn, giọng ủ rũ: “Tôi vừa rồi cứ nghĩ... hận không thể đồng quy vu tận với hắn! Kim Ngọc, tôi không chấp nhận em yêu người khác, cũng không cho phép người khác làm tổn thương em, đặc biệt là Lang Trang. Hắn tiền án quá nhiều, tôi luôn không yên tâm em dây dưa với hắn.”

“Vậy ý mày là sau này tao chỉ có thể kết giao với mày thôi.”

“... Ừm.”

“Cút ngay!”

Hà Kim Ngọc đẩy hắn ra, từ ngăn kéo rút ra hai chiếc khăn lông phủi tay ném lên người hắn. Chu Đình Sâm nhéo chiếc khăn mềm mại, ngầm hiểu, cúi đầu bắt đầu lau chùi vết nước trên mặt ghế da thật. Chiếc khăn còn lại thì dùng để lau áo khoác ướt sũng, cần cù chăm chỉ dọn dẹp sạch sẽ thùng xe bị hắn làm dơ.

“Đừng nói mấy chuyện vớ vẩn này nữa. Ông già Chu bảo lãnh cho mày ra không dễ đâu, không ở nhà đàng hoàng chạy ra đây xem náo nhiệt lung tung làm gì? Với cả, mày tìm được tao bằng cách nào?”

“Cái này không phải có Ông nội và Triệu Thủ trưởng sao.” Chu Đình Sâm lau khô ghế, ném chiếc khăn ướt vào thùng rác giấy, tránh nặng tìm nhẹ trả lời: “Bệnh viện nơi Lý Hàn Dương xảy ra chuyện là dưới danh nghĩa Lang gia. Hiện tại không có bằng chứng thép nào định tội tôi, mà lời khai của hắn trở thành mấu chốt. Lang Trang tuyệt đối không chịu dừng tay như vậy, tôi không yên tâm.”

Hà Kim Ngọc cười lạnh, không mấy để tâm: “Lang gia không dễ chọc, nhưng Lang Trang còn chưa đến bước cầm quyền đâu, hắn còn có thể chọc thủng trời thủ đô hay sao?”

Chu Đình Sâm mím môi, giữa mày hơi hơi tụ lại, đường nét khuôn mặt sắc bén càng thêm trầm trọng.

Hà Kim Ngọc sờ hộp thuốc lá trong xe, thuận tay ấn nút cách chắn thùng xe trước và sau.

“Đừng lo lắng, chờ chuyện hôm nay qua đi, hai chúng ta sẽ trong sạch.”

Chu Đình Sâm lắc nhẹ đầu: “Lang Trang rốt cuộc muốn làm gì. Nếu muốn vu oan tôi, muốn đưa tôi vào tù, vậy tại sao lại phải phục dựng một Lý Hàn Dương ‘giả’?”

“Mày đêm đó nhìn thấy cũng là ‘giả’?”

“Ừm.” Chu Đình Sâm nhìn hắn: “Em cũng gặp rồi?”

Hà Kim Ngọc ngắm bật lửa, đôi môi đỏ thắm phả ra làn khói trắng lượn lờ. Khói tan đi, để lộ đôi mắt tựa như vừa được rửa sạch: “Amiton, một loại hợp chất hữu cơ phospho, nổi tiếng thế giới, nguyên mẫu tiền thân của chất độc hoá học VX điển hình. Lượng gây chết của loại vũ khí hoá học chí mạng độc tính mạnh nhất này được tính bằng miligam. Muốn hãm hại mày thì nhất thiết phải để bản thân Lý Hàn Dương tiếp xúc độc dược. Mày nghĩ bọn họ dám đánh cược một mũi tiêm độc xuống Lý Hàn Dương tuyệt đối sẽ tỉnh lại sao? Hay là bọn họ nắm chắc làm Lý Hàn Dương tỉnh lại đúng giờ vào một thời điểm nào đó?”

Nếu muốn vu oan, thì nhất định phải chuẩn bị vạn toàn. Lang Trang nhất định sẽ kiểm soát thời gian nhân vật chủ chốt lên sàn. Tìm một người đóng thế thay thế Lý Hàn Dương không nghi ngờ gì là lựa chọn tốt nhất. Thứ nhất như hắn nói, thứ hai, hắn dễ dàng cùng Lý Hàn Dương đối chứng giả.

“Người đang hôn mê trọng thương chỉ giữ lại trao đổi chất cơ bản nhất và phản xạ thần kinh, khả năng khép miệng vết thương giảm sút biên độ lớn. Nếu Lý Hàn Dương bị ‘tai nạn xe cộ’ đưa đến bệnh viện nhất định là mang theo thương tích, nhưng ngày đó tôi không thấy bất kỳ dấu vết vết thương nào, đến cả sẹo cũng không lưu lại một chút. Y thuật và dùng thuốc của bệnh viện này rốt cuộc cao siêu đến mức nào có thể khiến Lý Hàn Dương nhanh chóng khép miệng trong chưa đến mấy tháng?”

Ngay cả người bình thường bị đập một lỗ máu sau đầu cũng sẽ không khỏi hẳn đến mức không còn dấu vết nào phải không?

Đặc biệt ngày đó hắn thấy Lý Minh Tiêu, cứ như người không có việc gì hoàn toàn không phát hiện, liền lập tức khẳng định người trên giường chỉ là đồ dỏm, mà Lý Hàn Dương thật chưa bao giờ lên sàn.

Trong không gian chật hẹp sáng lên ánh sáng ấm áp dịu dàng.

Chu Đình Sâm vuốt tóc ướt ngược ra sau, làm kiểu tóc cùng loại Hà Kim Ngọc. Hắn cúi người chậm rãi lại gần, cách làn khói lượn lờ, giơ tay kẹp điếu thuốc trên ngón tay hắn.

“Hả?!”

Thuận tay rút ra bật lửa, hạ kính xe ném văng ra ngoài.

Hà Kim Ngọc há miệng, ngược lại nghĩ thầm hắn hút thuốc còn Chu Đình Sâm hút second-hand quả thật không quá văn minh, nuốt xuống lời thô tục, chỉ không vui nói: “Lý Hàn Dương đã hoàn toàn bị Lang Trang khống chế, hắn tỉnh lại tất yếu sẽ cắn chết mày. Đến lúc đó thằng nhóc mày có thể ăn cơm quốc gia cả đời.”

Chu Đình Sâm lại lại gần hắn thêm một phần, cười hiểu ý: “Sẽ không, bởi vì em nói sẽ không mặc kệ tôi.”

Hà Kim Ngọc ngước mắt, tròng mắt chớp động, môi mỏng mím lại, quay đầu nhìn về phía đêm mưa mờ ảo.

Mưa to không có ý định dừng lại ngay cả vào rạng sáng.

Một hàng đoàn xe gầm thét đi qua quốc lộ ngoại thành đội mưa, tạo thành một con rồng dài tốc độ nhanh chóng trong đêm mưa lặng lẽ, hối hả đuổi về bệnh viện CBD thủ đô.

Nửa đường, Quý Ngạn Tùng lại gửi tới mấy tin nhắn, ước chừng là Ngô Phi đã bị hắn khống chế, tâm phúc bị trói, Lang Trang bên kia đã lòng rối loạn.

Máy lạnh trong xe mở cao, gió ấm áp dễ chịu thổi làm khô vết nước trên áo khoác.

Hà Kim Ngọc trang điểm lại đầu tóc sơ sài vài cái mới xuống xe.

“Hà Tổng.”

Tiểu Đào giương dù đứng sau lưng hắn. Từ đoàn xe kéo dài đến cổng bệnh viện được trải thảm dày cộm. Hai hàng đứng tư bảo (bảo vệ riêng) nhà họ Hà do Tiểu Lý dẫn đầu và nhà họ Lang.

Hạt mưa như tiếng trống rơi lên dù, nhỏ giọt theo hướng gọng dù. Mỗi người bọn họ cầm ô, khuôn mặt túc mục.

Lấy hai vị lão Chu, Triệu dẫn đầu, Hà Kim Ngọc theo sát phía sau.

Cổng bệnh viện sừng sững ở khu đất trung tâm nhất CBD, giống như đang cử hành một nghi thức nào đó thần bí mà vĩ đại. Cảnh sát ở bên, đoàn người sau khi trải qua kiểm tra tùy thân nối đuôi nhau đi vào.

Tin tức này đã sớm kinh động cảnh sát. Hiện tại toàn bộ tòa nhà bệnh viện đã bị vây lại. Vừa bước vào tầng lầu, Hà Kim Ngọc đã thấy đầy ắp phó cảnh và hiệp cảnh.

Trước cửa phòng, Thẩm Phó đội nghiêng mặt nói gì đó với Bùi Vũ. Thấy bọn họ, quay đầu quăng một ánh mắt cảnh cáo. Giày bốt Martin giẫm lên sàn nhà bóng loáng. Thẩm Phó đội chậm rãi đi tới, sắc mặt hơi dịu.

“Thủ trưởng, Cục trưởng, chào ngài. Trạng thái Lý Hàn Dương không được tốt lắm, mới vừa vào nhà vệ sinh. Mời hai lão đi trước phòng trà nghỉ ngơi một lát.”

“Ai, được. Tôi là đến thăm con cháu nhà họ Lý, đừng làm chậm trễ các cậu phá án là được.”

Thẩm Phó đội đưa tay nâng hai vị lão vào trong. Lang Trang vì bị thương tạm thời được đưa xuống lầu băng bó.

Hà Kim Ngọc từ từ đi theo, ngước mắt đưa một ánh mắt. Tiểu Lý ngầm hiểu, nói gì đó với hiệp cảnh, hiệp cảnh gật đầu đưa hắn rời đi riêng.

Tin tức bệnh viện kinh động không chỉ bọn họ, còn có cha mẹ Chu gia và Sao Bất Phàm, ngay cả cha mẹ hắn cũng đều đến.

Mọi người trong phòng lần lượt đứng dậy, nhường ghế chủ vị cho hai vị lão rồi lần lượt ngồi xuống. Hai nhà Chu, Hà ngồi đối diện nhau.

Chu Đình Sâm căn bản ngồi không yên, cứ mãi ngước đầu nhìn đối diện, bị Chu Lão gia tử trừng mắt giận dữ một cái mới kiềm chế lại động tác rục rịch của mình.

Hà Dịch đứng dậy: “Hôm nay sự việc thế nào đi nữa, lát nữa tôi nhất định sẽ dạy dỗ đám trẻ này thật tốt, lại gây ra tai hoạ lớn như vậy!”

“Bọn nó cũng là vô tội bị liên lụy, thôi được rồi, hôm nay giải quyết chuyện này coi như xong.”

Chu Lão gia tử không nói gì, Triệu Thủ trưởng tính tình tốt khuyên hai câu.

Mấy người lại khách sáo hàn huyên vài câu. Thấy thời gian cũng gần, Hà Dịch mới quay người, mặt lạnh liếc nhìn Hà Kim Ngọc, nói: “Mày theo tao ra đây một chuyến.”

Hà Kim Ngọc đi theo cha hắn ra sau bình phong. Phòng trà không lớn không nhỏ, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện sau bình phong rất nhỏ.

Hà Kim Ngọc giơ tay sờ sờ sau cổ: “Cha, chuyện này không liên quan quá lớn đến chúng ta, đừng lo lắng cho con, Cha và Mẹ ở nhà —”

“Bốp!”

Một cái tát thanh thúy hất nghiêng mặt Hà Kim Ngọc.

Hà Kim Ngọc sững sờ tại chỗ hai giây. Hà Dịch hừ lạnh, chắp tay sau lưng: “Mày qua lại với Bất Phàm, tao cứ tưởng mày đã thay đổi tính nết, không ngờ tái phát tật cũ! Lưu Trường Vĩ chết thế nào lại dính đến đầu mày? Hắn chọc gì đến mày mà mày phái người đến nhà hắn làm gì! Mày đó mày, mày có phải muốn ném hết mặt mũi nhà họ Hà của chúng ta mới cam tâm không!”

Chu Đình Sâm nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy tới, đối mặt với hai cha con căng thẳng như dây đàn, nhíu mày nói: “Hà Thúc, hai việc này chưa có kết luận, ngài không thể không phân biệt phải trái mà trước tiên dạy dỗ con trai mình.”

Hà Dịch trừng mắt: “Mày nói cái gì?”

Chu Đình Sâm nhìn vết tát in trên mặt Hà Kim Ngọc: “Nếu hôm nay người đổi thành Sao Bất Phàm, ngài sẽ liền không hỏi mà giáng hắn một cái tát sao? Ai cũng biết chuyện này không liên quan đến hắn, ngài quá trách móc nặng nề hắn rồi!”

“Đừng lôi Bất Phàm vào, chuyện này không liên quan đến hắn. Hắn từ trước đến nay ổn trọng tự giữ, không phải người cùng loại với Kim Ngọc. Cho dù hắn thật sự làm, tao cũng không tha cho hắn, mày không hiểu, con trai tao chẳng lẽ tao còn không rõ sao?”

Chu Đình Sâm im lặng.

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách tí tách. Bóng đèn trên đầu tẩy trắng huyết sắc trên mặt hắn, há miệng, cơ bắp căng cứng dần dần vô lực, trong ngực tràn ngập sự đau đớn và chua xót không nên thuộc về hắn.

Thì ra ngày đó Hà Kim Ngọc nói không phải lời nói giận dỗi; thì ra trên đời này thật sự có cha mẹ không thích con ruột của mình.

Hắn bị cánh tay chặn ngang ngực đẩy ra.

“Không phải việc của mày.” Hà Kim Ngọc hoạt động hàm dưới đau đớn.

“Phụ thân, mọi chuyện trong lòng con đều rõ. Hơn nữa ngài cũng biết tính tình con, không đổ oan cho người khác đã là tích đức rồi. Hôm nay tuyệt đối sẽ không để nhà họ Hà vô cớ mang tội danh giết người. Ngài và Mẫu thân không cần lo lắng.”

Hắn nói đủ bậc thang, thậm chí là lời mềm mỏng chưa từng có. Hà Dịch liền ăn chiêu này, nhưng vẫn lạnh mặt: “Tóm lại làm hay không làm tự mày rõ ràng trong lòng. Nếu thật sự không thoát khỏi liên can, nhà họ Hà khó giữ được mày!”

Hà Dịch phủi tay liền đi.

Hà Kim Ngọc vẫn đứng tại chỗ, sống lưng thẳng tắp, chậm rãi nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài. Vài giây sau lại mở ra, nghiễm nhiên khôi phục vẻ trầm đen thường ngày.

Lúc rời đi đi ngang qua Chu Đình Sâm, cổ tay bị bỗng dưng bắt lấy giật dừng lại.

Hà Kim Ngọc quay đầu, thấy ánh mắt Chu Đình Sâm run rẩy: “Tại sao hắn lại nói như vậy? Em mới là con ruột có huyết thống với bọn họ không phải sao? Tại sao bọn họ không tin em?”

“Mày ngày đầu tiên biết à. Tao đã sớm nói với mày rồi, tao ở nhà cả ngày vì chuyện này tính toán chi li tao mệt lắm.”

Hắn cọ cọ gò má đau đớn, nói nhẹ nhàng, giống như vừa rồi không có gì xảy ra vậy. Tránh tay Chu Đình Sâm ra, bước chân nhẹ nhàng vòng qua bình phong.

Kỳ thật động tĩnh vừa rồi đã kinh động bọn họ. Vừa ra tới, mấy luồng ánh mắt tụ tập, cuối cùng đều dừng lại ở gò má phiếm hồng của hắn, chuyện vừa xảy ra cũng nháy mắt rõ ràng trong lòng.

Không khí trầm mặc thoáng chốc trở nên ngượng nghịu.

Hà Kim Ngọc mặt không gợn sóng ngồi xuống. Sao Bất Phàm cũng không dám nói gì, thường xuyên liếc nhìn cửa, tìm lời để nói: “Nhà vệ sinh này có phải đi lâu quá không?”

Hà Kim Ngọc lắc đầu: “Có lẽ táo bón.”

Trong không khí trầm tịch, cánh cửa đột nhiên bị phá tung. Tiểu Lý sắc mặt trắng bệch sải bước đi vào, rõ ràng không mang đến tin tức tốt. Mọi người nháy mắt nín thở ngưng thần chờ hắn mở miệng.

Lông mày rậm rạp của Tiểu Lý ép xuống, ngữ khí trịnh trọng: “Lý Hàn Dương tắt thở rồi!”

Rạng sáng 4 giờ rưỡi, bệnh viện tư lập thủ đô đèn đuốc sáng trưng.

Tiếng còi cảnh sát chỉnh tề từ xa đến gần, tiếng rít chói tai, tựa như muốn chém nghiêng đêm mưa ồn ào náo động thành hai nửa.

Mọi người tại hiện trường bị khống chế, hành lang bị phong tỏa như nhau. Hiện trường vụ án chen chúc tổ kỹ thuật hình sự. Vẫn là phòng trà, Hà Kim Ngọc kéo Tiểu Lý sang một bên: “Người chết thế nào?”

Tiểu Lý nói: “Tôi vừa nãy lấy cớ đi nhà vệ sinh, nhưng cửa nhà vệ sinh nam bị khóa trái từ bên trong. Tôi liền đứng chờ để mượn cơ hội hỏi thêm chút chuyện về Lý Hàn Dương. Theo hắn nói, lúc bọn họ chạy tới trạng thái toàn thân Lý Hàn Dương cực kỳ không thích hợp, đồng tử co lại, hô hấp dồn dập. Bất kể hỏi gì đều là một miệng hồ ngôn loạn ngữ. Cảnh sát không có cách nào chỉ có thể tạm dừng thẩm vấn thông báo người nhà họ Lý tới. Nhưng lúc này Lý Hàn Dương đột nhiên nổi điên, gào thét muốn đi ra ngoài, nói muốn đi nhà vệ sinh.”

Tiểu Lý khoa tay múa chân ước lượng: “Từ lúc hắn đi vào cho đến khi tôi đã rời đi, khoảng mấy chục mét thì Thẩm Phó đội nhận thấy nhà vệ sinh không thích hợp liền cho người đá cửa. Bước vào thì thấy Lý Hàn Dương xé quần của bộ quần áo bệnh nhân, sống sờ sờ tự treo cổ trong ô nhà vệ sinh, tình huống chết kinh khủng.”

Hà Kim Ngọc trầm tư: “Tại sao Lý Hàn Dương lại chết...”

Ngoài cửa truyền đến tiếng xôn xao, tiếng đám đông ồn ào xen lẫn tiếng ra lệnh của cảnh sát trồng xen một đoàn, nặng nề truyền vào phòng trà.

“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Lý quay đầu lại: “Dưới lầu tới một đám phóng viên không rõ danh tính, đang ồ ạt hướng lên trên.”

Tầng lầu vừa rồi trật tự rõ ràng nháy mắt huyên náo vô chương (ồn ào không có quy luật). Sắc mặt Thẩm Phó đội xanh mét, mắng: “Ai để bọn họ vào! Bảo vệ hiện trường vụ án, nhanh chóng đuổi đi! Chết tiệt, người đâu, nhanh chóng điều người tới!”

Hà Kim Ngọc vừa ra khỏi cửa đã bị đám đông chen lấn một đường đi vào nhà vệ sinh. Các phóng viên mong đợi chụp được ảnh bìa điên cuồng ấn màn trập chớp sáng, các loại góc độ xảo quyệt kỳ quái vấn đề tràn ngập trong khoảng trời hẹp hòi này. Người của tổ kỹ thuật hình sự đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt hoảng loạn và bồn chồn, đối diện với dòng phóng viên mãnh liệt tụ lại một chỗ ghì chặt cánh cửa ô nhà vệ sinh, không cho chút hiện trường vụ án cuối cùng nào bị hư hại.

Hà Kim Ngọc bị chen đến góc đâm vào cánh cửa nhà vệ sinh nam. Từ cánh cửa này đi vào hai bước quẹo một vòng mới có thể nhìn thấy ô và tiểu bình.

Hắn cúi đầu, chú ý tới ổ khóa bị đá văng. Đó là một loại khóa tay gạt cổ điển, bên ngoài chỉ có thể mở bằng chìa khóa, không thể khóa trái. Mà lõi khóa của cánh cửa gỗ bị đá văng bạo lực này vẫn hoàn hảo.

Đang lúc hắn đưa tay chuẩn bị nhìn kỹ, đột nhiên có tiếng vang lên sau lưng.

“Hà ca?”

Bùi Vũ mặc cảnh phục bước nhanh tới, nhìn quanh, căng thẳng nói: “Điều tra án mà anh sao lại ở đây?”

Hà Kim Ngọc dời tầm mắt: “Em vừa ra cửa đã bị chen qua đây.”

Nói đến cái này, khuôn mặt ôn nhuận của Bùi Vũ cũng không nhịn được tức giận mắng vài câu: “Không biết cái súc sinh nào tung chuyện bệnh viện ra ngoài, đột nhiên tới mấy trăm miệng người, náo cho hiện trường gà bay chó sủa (hỗn loạn). Bên chúng ta nhân lực không đủ, lát nữa người của phân cục sẽ tới. Hà ca anh nhanh chóng quay về đi, phòng trà tôi cử người canh rồi, an toàn.”

Ước chừng năm phút, cảnh sát chi viện của phân cục bay nhanh tới, còng ngay tại chỗ hai kẻ quây ở nhà vệ sinh quậy phá dữ dội nhất bằng gậy cảnh sát. Thấy sắp động thật, đám đông chen chúc ở cửa nháy mắt giải tán.

Hiện trường bị quét sạch bay nhanh, lại khôi phục đến hiện trường kỷ luật nghiêm minh vừa rồi, trừ đi thỉnh thoảng truyền đến vài câu tiếng mắng của kỹ thuật hình sự và hiệp cảnh.

Thẩm Phó đội dẫn người xâm nhập phòng trà. Hắn từ trước đến nay ít cười ít nói, giờ phút này sắc mặt âm trầm đến cực hạn.

Sau lưng, cha mẹ Lang gia mang theo Lang Trang vào cửa. Vì thương tích của Lang Trang, sắc mặt bọn họ cũng không tốt hơn chút nào, oán hận nhìn chằm chằm Chu Đình Sâm: “Thẩm Phó đội, ông dung túng hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật như vậy sao!”

Liễu Như lộ vẻ không vui. Chu Cục trưởng gậy chống chạm đất, uy nghiêm nói: “Được rồi, các vị an phận một chút, nghe Tiểu Thẩm nói.”

Cơ bắp má Thẩm Phó đội cuộn lại, dường như đang nhẫn nhịn điều gì. Bùi Vũ ho nhẹ, tiếp lời: “Kỹ thuật hình sự phát hiện vật thể sót lại ở móng tay phải của Lý Hàn Dương, nghi ngờ là sơn tường. Chúng tôi nhanh chóng thu thập mẫu ở phòng bệnh và nhà vệ sinh gửi đi kiểm tra, xác nhận hệ thống và thành phần nguyên tố thông qua kính hiển vi điện tử, nhưng không phải là sơn tường. Ngón giữa và ngón trỏ hắn có chảy máu rất nhỏ, chưa khép miệng đóng vảy, cho nên chúng tôi phán đoán hắn đã đi qua nơi ngoài phòng bệnh hoặc nhà vệ sinh ít nhất trong vòng 12 giờ.”

“Cho nên điều này có thể thuyết minh cái gì chứ? Lúc cậu ta tắt thở chúng ta đều ở cùng nhau mà.” Chu Thành nói.

“Chúng tôi nghi ngờ có người trong các vị đã thực thi cầm tù bất hợp pháp với Lý Hàn Dương, cho nên hôm nay mọi người không thể rời đi.” Ngữ khí Bùi Vũ ngậm lời xin lỗi.

Cái chết của Lý Hàn Dương nằm ngoài dự kiến của mọi người. Đột nhiên tự sát trong nhà vệ sinh, quấy rầy kế hoạch của mọi người, cảnh sát cũng vậy.

Triệu Thủ trưởng nhìn quanh một vòng, thái dương tóc bạc nhưng tròng mắt đen đặc, ánh mắt như chim ưng dừng lại ở Thẩm Phó đội. Mắt Thẩm Phó đội mở rộng khẽ nhếch, hàm dưới căng cứng quay đầu đi, lộ ra đuôi mắt bầm tím của Lang Trang phía sau.

Hà Kim Ngọc thu hồi tầm mắt: “Lý Hàn Dương đã được đưa đến phòng pháp y rồi phải không? Các vị có thể trước tiên kiểm tra trong cơ thể hắn có chất độc thần kinh hóa học sót lại không. Amiton loại độc dược này sau khi đi vào cơ thể người sẽ khiến axit photphoric gốc OH bị photpho hóa, gây ra tổn thương không thể nghịch, cho nên nếu hắn trúng độc trong cơ thể nhất định có thể điều tra ra.”

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía hắn.

Hà Kim Ngọc mua trước một cái chốt chặn: “Bùi Vũ, cậu là người ban đầu phụ trách vụ án này, tôi hỏi cậu, ngày bắt Chu Đình Sâm các cậu có kiểm tra ngón tay hắn không?”

Chu Đình Sâm nâng mí mắt, nhìn sâu hắn. Bùi Vũ vỗ ngực đảm bảo: “Toàn thân đều kiểm tra một lần rồi.”

“Có vấn đề gì không?”

“Cái này... Không có.”

Hà Kim Ngọc: “Vậy xét tình huống lúc đó, Chu Đình Sâm đi gặp Lý Hàn Dương đang thức tỉnh và tiêm độc dược vào dây truyền dịch của Lý Hàn Dương. Như vậy, Lý Hàn Dương trơ mắt nhìn Chu Đình Sâm hạ độc cho hắn sao? Nếu hai người xảy ra tranh chấp thì vết thương đâu? Loại kịch độc giết người tính bằng miligam này cho dù hòa tan trong nước bị pha loãng dính vào tay cũng sẽ có phản ứng trúng độc. Chu Đình Sâm dám đảm bảo Lý Hàn Dương sẽ không tranh chấp với hắn mà ngộ thương chính mình sao?”

Không biết ai nói một câu: “Hắn cũng có thể mang bao tay, lúc đi ra ngoài tìm một chỗ vứt đi cũng được.”

Hà Kim Ngọc nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc: “Vậy dấu vân tay trên ống tiêm làm sao mà lưu lại?”

Người kia im lặng.

Giọng Lang Trang trầm xuống: “Cho nên em rốt cuộc muốn nói cái gì.”

Khuôn mặt tú lệ Hà Kim Ngọc vô cùng bình tĩnh, thong dong như thể đang trò chuyện: “Tôi muốn nói có lẽ ‘Lý Hàn Dương’ căn bản không giãy giụa, bởi vì người nằm trên giường ngay từ đầu đã không phải Lý Hàn Dương bản thân, mà là người đóng thế. Có người giả tạo kiểm tra giám định giả liên tục lừa dối cảnh sát và bên ngoài, dẫn đến chúng ta nghĩ lầm Lý Hàn Dương từng tỉnh lại giữa chừng.”

Phòng trà ồ lên.

“Lúc đó —”

Sắc mặt Chu Đình Sâm xanh mét, thình lình ngắt lời hắn: “‘Lý Hàn Dương’ tôi nhìn thấy đêm đó là trạng thái hôn mê, không tỉnh lại. Cho nên Lý Hàn Dương thật nên ở trong căn phòng bí mật nào đó của bệnh viện, tương tự mật thất, chờ Lang Trang yêu cầu ngày nào đó thả ra để chỉ đích danh tôi là hung thủ. Cái chết của Lý Hàn Dương là sự kiện đột ngột, Lang Trang khẳng định không kịp xử lý người đóng thế. Các vị có thể nhấn mạnh đi lục soát mật thất ẩn giấu, biết đâu người ở ngay đó.”

Bùi Vũ cùng đám người kinh hô: “Mật thất? Mẹ ơi, sao tôi không nghĩ tới còn có cái chiêu này chứ!”

“...”

Thẩm Phó đội trước sau mặt trầm, Triệu Thủ trưởng trực tiếp bảo Bùi Vũ ra tay phái người điều tra. Phòng trà trầm tịch nháy mắt sôi sục lên. Cha mẹ Lang gia nổi trận lôi đình, nhưng có Triệu Thủ trưởng trấn giữ, bọn họ cũng không dám quá làm càn. Hốc mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm ánh mắt Chu Đình Sâm âm độc hơn vài phần so với vừa rồi.

Ngay cả ánh mắt Hà Kim Ngọc nhìn về phía hắn cũng khó tránh khỏi có chút biến hóa. Chu Đình Sâm lảng mặt đi, né tránh ánh mắt giao hội với hắn.

Lang Trang bình tĩnh buông chén trà: “Lý Hàn Dương và tôi là bạn bè lớn lên cùng nhau, tôi tại sao phải giết hắn chứ? Hơn nữa tôi và Chu thiếu cũng chỉ có chút giao tình ở biệt thự Thu Băng, tôi tại sao phải vòng một vòng lớn như vậy để vu oan mày chứ?”

“Tôi cũng không có lý do gì để hại Lý Hàn Dương.”

Lang Trang vuốt cằm sưng đỏ, trầm ngâm nói: “Tôi nhớ nhà họ Chu có đấu thầu ở Thâm Thành, hình như sau này vì chuyện này còn gây gổ với Lý Hàn Dương không mấy vui vẻ. Sau đó nhà họ Chu xoay vòng không nổi xin phá sản...”

Lời này cực kỳ có tính dẫn đường, khiến người ta không khỏi nhớ đến sự kiện Lý Hàn Dương đoạt thầu ồn ào huyên náo lúc trước. Trong mắt người ngoài, đó chính là nhà họ Chu đấu thầu thất bại dẫn đến phá sản. Kết hợp với chuyện này cũng khó tránh khỏi khiến người ta suy nghĩ lung tung.

Chu Thành túc mục nói: “Chu gia là do kinh doanh không tốt bình thường mới tạm thời xin bảo hộ phá sản với quốc gia. Không lâu trước đã thực hiện tái cơ cấu, không tồn tại việc đoạn gãy chuỗi tài chính và nợ nần chồng chất. Chư vị có người không tin có thể tố cáo Chu Thị, chúng tôi tuyệt đối phối hợp thẩm kế điều tra.”

Liễu Như phụ họa: “Những cái đó đều là hư ảo giả dối, trọng điểm đều nằm ở manh mối vụ án. Tôi nhớ Lang gia là cổ đông quyết sách lớn nhất của bệnh viện này phải không? Lúc đó một loạt kiểm tra giám định của ‘Lý Hàn Dương’ cũng được tiến hành ở đây phải không? Nếu nói giả tạo thì chỉ có Lang gia các vị thuận tay nhất thôi.”

Lang Phụ cắn răng, đập bàn: “Hồ ngôn loạn ngữ. Lý Hàn Dương từ nhỏ lớn lên ở biệt thự Thu Băng cũng coi như nửa đứa con trai của tôi. Bây giờ nói Lang gia chúng tôi giết hắn, các người nghe thấy điều này có khả năng không? Mấy thằng nhóc hỗn láo ba hoa chích chòe liền muốn bôi nhọ con trai tôi sao?”

Lang Mẫu theo sát, chỉ Chu Đình Sâm: “Chu gia các người và Lang gia chúng tôi là cách nhau mười tám con phố. Tiểu Trang muốn cái gì mà không có? Hắn có lý do gì để vu oan cho mày?”

Chu Lão gia tử hơi híp mắt: “Đã là vu oan, còn cần lý do sao?”

Lang Mẫu căng chặt mặt, đầy mặt viết chữ không phục.

Chu Đình Sâm nói: “Bởi vì hắn thích Hà Kim Ngọc.”

Lời này vừa thốt ra, lập tức dẫn đến tiếng cười khinh thường của cha mẹ Lang gia. Khuôn mặt âm trầm của Chu Lão gia tử càng đen hơn, Hà Dịch và Túc Phượng nghe xong càng là một hơi không lên suýt nữa ngã ngửa ra sau.

Trường hợp lại là một mảnh hỗn loạn.

Chu Đình Sâm nhướng mày với Lang Trang, khiêu khích như thể: “Phản bác tôi sao?”

Bàn tay Lang Trang nhéo chén trà khựng lại, đột nhiên hung hăng quăng xuống sàn nhà, mất kiểm soát quát: “Họ Chu mày có bệnh hả! Tao thích ai đến lượt mày quản sao!”

“Vậy mày không thích hắn?”

“Mày —”

Lời thô tục Lang Trang còn chưa kịp mắng ra, một tiểu hình cảnh phá cửa mà ra, kích động nói: “Tìm thấy rồi! Tìm thấy mật thất rồi!”

Triệu Thủ trưởng xua tay dẹp vở kịch hài hước này, nâng cằm: “Thế nào?”

“Quả thật có người, gần như giống hệt người nằm trên giường bệnh mấy ngày trước! Hiện tại người đã được gửi đi kiểm tra rồi! Thủ trưởng, Cục trưởng, các ngài có thể đi rồi, xe đã chuẩn bị sẵn cho ngài.”

“Không vội, cũng không kém chốc lát này.” Triệu Thủ trưởng lại ngồi xuống, gật đầu: “Các cậu tiếp tục.”

Ánh mắt đạm mạc Chu Đình Sâm dừng lại ở ngũ quan vặn vẹo của Lang Trang. Hiện chứng cứ xác thực, hắn cũng lười tốn thêm lời lẽ, gọn gàng dứt khoát: “Bây giờ bắt được Ngô Phi chưa?”

“Ngô Phi?” Lang Phụ lẩm bẩm cái tên này, theo bản năng nhìn về phía Lang Trang.

Ngô Phi là cháu ruột của quản gia trước nhà họ Lang, sau này được phân đến sân Lang Trang hầu hạ, sau đó không ai còn nghe nói về tung tích của hắn.

Hà Kim Ngọc từng nghe Bùi Vũ đề cập, Ngô Phi người này quanh năm trà trộn ở khu vực Tam Giác Vàng, coi như là cánh tay không thể thấy ánh sáng của Lang Trang.

Muốn bắt hắn không hề dễ dàng, nhất thiết phải mượn mạng lưới thế lực khổng lồ của Quý Ngạn Tùng ở Đông Nam Á. Lúc này hắn cũng đã tốn sức chín trâu hai hổ mới bắt sống người về thủ đô.

Chỉ là — Chu Đình Sâm làm sao mà biết?

Hà Kim Ngọc lại liếc thêm hắn một cái.

Khuôn mặt Lang Trang giận dữ đến đỏ bừng nháy mắt rút đi huyết sắc, trở nên trắng bạch như tuyết, ngã ngồi trên ghế thở dốc dồn dập. Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tức khắc trừng về phía Hà Kim Ngọc, gầm nhẹ nói: “Em đến cả trung lập cũng không muốn, ngay từ đầu đã đứng về phía Chu Đình Sâm! Đêm qua, em thật sự đã gửi tin nhắn cho Quý Ngạn Tùng sao? Em lại muốn vội vã thoát khỏi tôi như vậy?”

Hắn cắn chữ cực kỳ khô khốc, âm cuối mang theo sự không thể tin được phát ra từ nội tâm, phảng phất hắn mới là người bị hại oan uổng nhất.

Hắn đứng lên, bước nhanh vọt đến trước mặt Hà Kim Ngọc, túm người một đường quăng hắn vào ghế, hai bàn tay như cái kìm ghì chặt lấy hắn.

Triệu Thủ trưởng bật dậy: “Làm gì, ngay trước mặt ta mà đã dám động thủ, phản loạn phải không! Mau chóng cản hắn lại!”

“Lang Trang, mày mẹ nó buông người ra!”

“Tiểu Trang, con không thể động khí tiểu Trang...”

“...”

Lang Trang đã sớm đỏ mắt, một hai người căn bản kéo không nổi hắn. Hà Kim Ngọc bị bóp cổ, hơi thở loãng dần, khóe mắt rơi ra vài giọt nước mắt sinh lý.

“Ngày đó ở biệt thự Thu Băng em đối với tôi thật sự không có một chút mềm lòng sao? Chúng ta ở bên nhau 20 năm, tôi đồng hành cùng em 20 năm! Tôi rốt cuộc đã làm gì khiến em hận tôi như vậy... Kim Ngọc... Tôi chỉ là muốn giữ em lại, tôi muốn giữ em lại thêm hai ngày mà thôi...”

Lang Trang khuỵu gối chống vào ghế, tay hổ rộng lớn bóp cổ Hà Kim Ngọc. Chỉ cần hơi chút dùng sức, khí quản yếu ớt giây tiếp theo liền có thể bị bẻ gãy trong tay hắn. Rõ ràng quyền kiểm soát đang trong tay hắn, nhưng hắn lại cúi người cầu xin, tựa vào ngực Hà Kim Ngọc.

“Tại sao, tại sao —”

Mắt Hà Kim Ngọc đầy sao xẹt, hai mắt tối đen, khó khăn nói: “Bởi vì tôi không thể quên được ngày Hà Quang phá sản, mày hại tao như vậy, tao tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mày.”

Giọng Hà Kim Ngọc nhỏ như muỗi kêu, trong lúc kéo co hỗn loạn chân tay luống cuống, chỉ có Lang Trang nghe thấy rõ ràng.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, hốc mắt đỏ tươi nháy mắt cắt đứt mọi liên kết cảm xúc: “Mày nói cái gì?”

Hà Kim Ngọc giận dữ trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Bởi vì mày hủy hoại Hà Quang của tao.”

“...”

Hắn ngẩn ngơ, tay cũng vô thức buông ra.

Chu Đình Sâm nhắm chuẩn cơ hội, giơ tay một quyền hất hắn xuống đất.

Tháo gông cùm xiềng xích trong cổ họng ra, Hà Kim Ngọc hít mạnh một hơi không khí, ho kịch liệt. Chu Đình Sâm đỡ hắn, nhẹ nhàng giúp hắn vỗ lưng: “Bóp có đau không? Có phải rất khó chịu không? Mày, em mau đi gọi bác sĩ, gọi tất cả bác sĩ tới!”

Hà Kim Ngọc xua tay: “Không sao.”

Lúc này, Chi đội Hình sự của Sở Cảnh sát Thành phố chậm rãi đến nơi, đẩy cửa mà vào. Trước khi vào kính cẩn cúi người chào hai vị lão, sau đó giơ tay chỉ: “Bắt người!”

Hai cảnh sát tả hữu tránh ra, đẩy đám đông ấn Lang Trang còng chiếc còng tay bạc. Cha mẹ Lang gia muốn ngăn cản, nhưng trường hợp và thời cơ trước mắt đều bất lợi cho bọn họ, đành phải miễn cưỡng buông tay.

Hà Kim Ngọc: “Sau đó tôi sẽ chuyển giao Ngô Phi cho Sở Cảnh sát.”

Chi đội gật đầu: “Cảm ơn đã phối hợp.”

Hắn lại cúi người chào Triệu Thủ trưởng, lúc đi liếc Thẩm Phó đội một cái, thì thầm: “Thật là hồ đồ lên não, mày bảo tao phải nói mày thế nào đây, lúc này kinh động Thủ trưởng ai tới cũng không bảo được mày!”

Chi đội trưởng giống như một viên thuốc an thần, thu dọn gọn gàng cục diện tan hoang.

Hà Kim Ngọc đứng dậy từ ghế, đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Lý phía sau. Tiểu Lý lập tức ngầm hiểu, xuyên qua đám đông và phòng trà xuống lầu.

Lang Trang bị kéo từ dưới đất lên, quay đầu lại nhìn hắn.

Ngoài cửa sổ trời sáng trưng, mưa đã ngừng từ lúc nào. Ngàn vạn sợi ánh vàng trải phẳng trên đất, bầu trời xanh biếc trong vắt như được tẩy rửa.

Ánh sáng ngày xuyên qua cửa sổ chiếu xạ ra màu trắng dễ hiểu, khiến mặt Lang Trang tựa như tờ giấy trắng không có sinh khí. Nhưng đôi mắt đó lại phẫn nộ nhìn chằm chằm Hà Kim Ngọc, đáy mắt rực rỡ lóe lên ngọn lửa hận thù muốn nứt khóe mắt.

Hà Kim Ngọc rũ mi mắt xuống, hơi nghiêng người không nhìn hắn nữa.

Khóe miệng tái nhợt Lang Trang kéo ra một chút độ cong, giọng nói nghẹn lại: “... Đều là vì mày.”

Hắn không có bất kỳ phản kháng nào, cam tâm tình nguyện đi theo cảnh sát.


Bước ra khỏi bệnh viện, Hà Kim Ngọc cả người đều là nhẹ bẫng, như thể không chạm đến thực địa vậy. Chu Đình Sâm nhắm mắt theo đuôi đi theo sau lưng.

Ngoài bệnh viện, xe Triệu Thủ trưởng đã đi xa, Hà Dịch và Túc Phượng vẫn đứng bên xe chờ đợi, vừa thấy hắn lập tức đi tới.

Khóe miệng Hà Dịch mấp máy, bị Túc Phượng cười âm thầm chọc một cái mới mở miệng: “Chuyện mày và thằng nhóc Lang gia khi nào vậy, cũng không biết bàn bạc với bọn tao, đây không phải hồ đồ sao?”

“Thôi được rồi, có lẽ Kim Ngọc căn bản không biết.” Túc Phượng lại chọc một cái, Hà Dịch mím môi, như thể từ bỏ điều gì: “Về nhà nghỉ ngơi một chút đi, mấy ngày nay khá vất vả cho mày, còn có mặt mày nữa, bảo mẹ mày đắp trứng gà thật kỹ cho mày.”

Hà Kim Ngọc đưa lưỡi đẩy má, nói: “Đã không có cảm giác. Công ty còn có việc gấp chờ con xử lý, trước tiên để Bất Phàm đưa ngài và Mẫu thân về đi, con qua một thời gian nữa mới về nhà.”

Hà Dịch gật đầu. Túc Phượng trong lòng lại luôn cảm thấy kỳ lạ, liền tiến lên nắm lấy tay Hà Kim Ngọc, mím môi nói: “Vừa rồi cha con không phải không tin con, là trách con quá xúc động. Sau này con gặp chuyện gì cũng phải bàn bạc với người nhà nha, con còn trẻ, dễ bị lừa. Còn nữa Kim Ngọc, con ngàn vạn lần đừng giận nha.”

Túc Phượng nhìn đôi mắt trầm tĩnh của hắn, mạc danh (không rõ nguyên nhân) hoảng hốt, vội vàng nắm chặt tay hắn hơn.

Hà Kim Ngọc cười nhẹ: “Nói gì vậy Mẹ, con còn có thể giận cha ruột mẹ ruột sao? Được rồi, cả đêm không ngủ ngài nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi cùng cha con đi, con không có chuyện gì hết.”

Cổ tay hắn quằn quại, không phải tư thế đẩy ra mà thoát khỏi bàn tay không muốn buông của bà, nửa đẩy nửa mời đưa người về xe. Phủi tay đóng cửa xe. Không đợi xe chạy đi, hắn quay người liền đi.

Xe càng chạy càng xa, cách qua cửa kính, Túc Phượng nhìn về phía bóng dáng vững vàng của Hà Kim Ngọc càng ngày càng vô lực. Bà quay người nắm lấy Hà Dịch, một tay ôm ngực, nói: “Có phải là ảo giác của em không? Sao em cảm thấy thằng bé Kim Ngọc này đối với chúng ta... Giống như không còn thân cận như trước nữa?”

back top