Chương 62
Hà Kim Ngọc bước đi như bay, cùng chiếc xe vừa rời đi của gia đình càng lúc càng xa.
Qua cửa kính thấy hắn, Tiểu Đào lắc lắc cái đầu ngái ngủ, lập tức xuống xe đón: “Hà Tổng! Đây là túi tang vật cảnh sát Bùi đưa tôi nhờ chuyển cho ngài, bên trong luôn không hỏi được tin tức, rốt cuộc thế nào rồi?”
“Xong xuôi rồi.” Trong túi đựng điện thoại, ví tiền và chìa khóa những vật tùy thân của hắn. Hắn tiện tay ném vào trong xe: “Công ty thế nào?”
“Tin tức ngài mất tích chúng tôi cố tình giấu, nhưng bên ngoài vẫn rộ tin đồn ngài bị áp giải điều tra. Cổ phiếu công ty chiều hôm qua xuất hiện biến động liên tục đến sáng nay đã dần dần lao dốc, bốc hơi trực tiếp 4 triệu chỉ trong một đêm. Chúng tôi không thể lén lút tài khoản của ngài dưới mắt cảnh sát, cho nên đã tìm người có thân hình tương tự ngài chụp lén ảnh ở biệt thự, lại lấy danh nghĩa ngài bao trọn các địa điểm tiêu phí lớn, tạo ra biểu hiện giả dối ngài vẫn còn ở CBD, tạm thời đánh tan nghi ngờ của hội đồng quản trị.”
“Ừm, cuộc họp báo sản phẩm mới dời lên một tiếng sau, đến lúc đó tôi tự mình tham dự. Lát nữa chia các văn kiện cần xử lý khẩn cấp cho tôi, tôi giải quyết trên đường.”
“Vâng.”
Chờ hắn sắp xếp xong những việc này, Chu Đình Sâm rốt cuộc không nhịn được, giơ tay túm ống tay áo hắn: “Để tôi đi cùng em, biết đâu có thể giúp đỡ em.”
“Mày còn giúp tao.” Hà Kim Ngọc kéo mạnh cửa xe, ánh mắt sắc bén: “Mày không thấy ánh mắt người Lang gia nhìn mày lúc họ đi sao? Vừa rồi mày tại sao lại cướp lời, những chuyện đó là mày nên nói ra sao! Mày nghĩ ai cũng đứng về phía chúng ta, cảm thấy kết cục này của Lang Trang là trừng phạt xứng đáng?”
Hắn hít sâu một hơi, đè nén nỗi buồn trong lòng: “Đây đều là ân oán giữa tao và Lang Trang. Cho dù tao làm quá đáng hơn nữa, người nhà họ Lang nhìn mặt tình cảm hai nhà cũng sẽ không làm ra chuyện quá đáng, mày xen vào làm gì? Hiện tại người nhà họ Lang đổ hết chuyện này lên đầu mày, sau này mày còn có ngày lành sao?”
Đôi khi hắn thật sự nghi ngờ lúc Chu Đình Sâm trùng sinh có phải đã đánh rơi đầu óc rồi không, nếu không tại sao lại không hiểu đạo lý dễ hiểu thông tục như vậy?
Nghe vậy, ánh mắt Chu Đình Sâm đau thương nhìn hắn.
Bầu trời xanh biếc như bức màn sơn màu lam, ánh mặt trời sáng trong như được tẩy rửa, xuyên qua bóng cây chiếu vào mái tóc dựng đứng bồng bềnh. Khuôn mặt non nớt Chu Đình Sâm giống như suối trong suốt trong rừng, lộ ra một nụ cười nhạt xuất phát từ tận đáy lòng.
“Có lẽ đây là điều tôi muốn.”
Ngón tay nắm ống tay áo Hà Kim Ngọc hạ xuống, trượt vào đầu ngón tay Hà Kim Ngọc bị gió lạnh thổi lạnh, ghì chặt lấy.
Hắn nói: “Tôi thật sự hối hận lúc trước tại sao không thích em sớm hơn một chút.”
Ánh mặt trời sáng ngời dừng lại ở mọi góc khuất của thành phố, nhưng Hà Kim Ngọc cảm thấy người trước mắt bị phủ một tầng màn che, mặc kệ hắn thế nào cũng không cách nào thấy rõ hoàn toàn.
Thế là, hắn hất tay Chu Đình Sâm ra, dời tầm mắt, nghe thấy tiếng gầm rú của động cơ tuyên truyền từ xa vọng lại.
Chiếc HP4Race màu đen xuất hiện trên đường phố kéo dài, Lý Minh Tiêu phủ phục trên đầu xe, như linh cẩu hung ác tấn mãnh xông thẳng bệnh viện! Chiếc mũ bảo hiểm đen cọ qua ánh mặt trời, lướt qua đáy mắt Hà Kim Ngọc.
Giống như một viên sao băng chói mắt xẹt qua trong đầu, xé rách một lỗ thủng trên màn trời tối tăm.
Đồng tử hắn khuếch trương, một tiếng "Bùm!", giống như một bó pháo hoa nổ tung!
— Chu Đình Sâm vẫn luôn bị nhốt ở trại tạm giam, hắn tại sao sẽ biết Ngô Phi?
Nghi vấn này theo tiếng vù vù cận kề bên tai càng thêm rõ ràng: Bởi vì Chu Đình Sâm đang lừa hắn.
Hà Kim Ngọc đột ngột quay người, lạnh lùng nói: “Lý Minh Tiêu không hãm hại mày, các người ngay từ đầu đã là một phe, từ lúc Lang Trang lợi dụng Lý Hàn Dương mượn tay hắn bắt đầu, mày đã luôn luôn phối hợp hắn diễn kịch, dùng việc cầm tù để làm lỏng cảnh giác của Lang Trang và tạo bằng chứng ngoại phạm cho chính mình!”
Bàn tay run rẩy kia nắm chặt cổ áo Chu Đình Sâm, ánh mắt Chu Đình Sâm đột nhiên dịu đi, tùy ý bị kéo đến trước mặt hắn.
Hắn nhìn khuôn mặt phẫn nộ của Hà Kim Ngọc.
“Mày và Lý Minh Tiêu trong ứng ngoài hợp, rõ như lòng bàn tay đối với hành động của Lang Trang, cho nên vừa rồi rõ ràng không có ai chú ý hướng đi của người đóng thế mà mày lại có thể buột miệng nói ra mật thất! Kẻ đổi người đóng thế đêm qua là Lý Minh Tiêu phải không? Mày có thể nhanh chóng và chuẩn xác tìm thấy biệt thự cầm tù tao trong cái thủ đô rộng lớn này, cũng là vì ngay từ đầu mày biết tất cả!”
Chu Đình Sâm sóng gió bất kinh, trên mặt hoàn toàn không có sự hoảng hốt khi bị vạch trần, tròng mắt đen nhánh nửa rũ, nhạt nói: “Đúng vậy, rốt cuộc tôi cũng chưa ngốc đến mức nhận được một tin nhắn liền dám một mình xông vào bệnh viện Lang gia. Bất quá tôi không muốn liên lụy em vào.”
“Tao đang hỏi mày lời nói, mày nói cái này làm gì!” Hà Kim Ngọc quát: “Chu Đình Sâm, mày có biết phàm là một khâu làm sai, mày sẽ thế nào không? Nếu tối qua tao không làm Quý Ngạn Tùng khống chế Ngô Phi thì các người nên làm gì bây giờ? Vạn nhất kế hoạch thất bại không chỉ là mày, cả Chu gia đều phải bị liên lụy, những cái này mày nghĩ tới chưa hả!”
Chu Đình Sâm lắc lắc đầu, từ trong túi kẹp ra một chiếc đĩa CD: “Chuyện này căn bản không phức tạp như vậy. Mặc kệ là Lý Hàn Dương hay Lưu Trường Vĩ, mục đích cuối cùng của Lang Trang là vu oan tôi vào tù. Đây, là ghi hình dữ liệu vận chuyển từ xa đến máy tính của tôi, ghi chép chi tiết hoàn chỉnh quá trình tôi bước vào phòng bệnh cho đến khi rời đi. Lý Hàn Dương chỉ cần dám mở miệng chỉ đích danh tôi, tôi liền nắm chắc cắn ngược lại.”
“Mày,”
“Lang Trang không tin tưởng Lý Minh Tiêu, theo dõi là giao cho Ngô Phi kiểm soát, cho nên tôi chỉ cần lấy ra đĩa ghi hình này, tất cả chứng cứ giả của bọn họ đều sụp đổ trong khoảnh khắc. Về bằng chứng phạm tội của bọn họ tôi đã sớm thu thập xong. Tôi vẫn luôn chờ Lang Trang cùng Lý Hàn Dương bôi nhọ. Nhưng cái chết của Lý Hàn Dương, quả thật nằm ngoài dự kiến của tôi.”
“Chu Đình Sâm, lá gan của mày thật sự quá lớn...” Trong hoảng hốt, Hà Kim Ngọc cảm thấy không thể tin được hắn.
Ngón tay giống như cái kìm mất lực, buông cổ áo rũ xuống, ngón tay trắng nõn ở nửa đường bị chộp vào lòng bàn tay ấm áp. Chu Đình Sâm cúi người lại gần, đầu ngón tay của bàn tay kia trân quý nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc hắn, nói: “Đây là lần đầu tiên tôi vào tù từ nhỏ đến lớn. Vốn dĩ tôi còn hơi sợ hãi, nhưng sau này em nói em sẽ đưa tôi ra ngoài, còn nói sẽ không bỏ rơi tôi mặc kệ...”
Hắn mím mím miệng, ngữ khí khó khăn: “Em mãi mãi đều tốt với tôi như vậy, tốt đến mức làm tôi không đành lòng buông tay. Kim Ngọc, em có biết không? Tôi từng nghĩ tôi gặp lại em sẽ vừa yêu vừa hận em, sẽ lại cùng em tra tấn lẫn nhau... thật ra không có, tôi căn bản không có cách nào hận em, bởi vì tôi chưa từng thật sự đi tìm hiểu em, thế nên khi tôi càng thâm nhập, tình yêu tôi dành cho em liền càng sâu sắc.”
Em không phải ruột bông rách trong miệng bọn họ, em là kim ngọc quý giá khó tìm giấu trong sợi bông, cũng là người tốt nhất với tôi trên thế giới này. Hắn nghĩ.
Đầu ngón tay từ đuôi tóc một đường trượt đến đuôi mắt ấm áp của hắn, Chu Đình Sâm lại dẫn đầu rơi một giọt nước mắt: “Tôi đau lòng em. Tôi rất thương em.”
Hắn còn muốn nói tôi yêu em, nhưng sợ Hà Kim Ngọc không tin; muốn nói xin lỗi lần nữa, nhưng Hà Kim Ngọc đã không cần, cho nên hắn chỉ có thể ngước mắt mong đợi, ý đồ phó thác tất cả tâm ý vào ánh mắt có thể biểu đạt cảm xúc nhất của con người, cầu xin Hà Kim Ngọc có thể hiểu được tâm ý hắn.
Gió thổi, quang ảnh lá cây phiêu động, vén lên màn che trắng tinh của nắng đầu hạ.
Hà Kim Ngọc hít một hơi, phủi tay buông hắn ra.
“Cút. Tao không muốn thấy mày.”
“Kim Ngọc...”
“Cút!”
Chu Đình Sâm nhìn sườn mặt lạnh lùng kiên quyết của hắn, giữa mày nhíu chặt, lưu luyến từng bước đi, không nỡ rời khỏi.
Đám đông hoàn toàn biến mất, Hà Kim Ngọc lập tức thở từng ngụm lớn, phảng phất một con cá chết đuối, vọt đến bồn hoa đấm mạnh vào thân cây âm thầm!
Một quyền rồi lại một quyền, thẳng đến thân cây lay động văng tung tóe vết máu kinh khủng, máu tươi bắt mắt nhuộm đỏ hốc mắt Hà Kim Ngọc. Tiểu Đào ôm cánh tay hắn khóc lóc cầu hắn dừng lại.
Hà Kim Ngọc cố nén không đấm xuống nữa, trút giận như thể đạp một cú.
Hà Kim Ngọc, nếu Chu Đình Sâm rơi hai giọt nước mắt không đáng giá, ba câu liền có thể làm dao động mày, vậy tất cả tội mày từng chịu, khổ mày từng ăn đều là mày tự làm tự chịu, đáng bị phản bội!
Mày thu thập Lâm Hàn Dương là vì cái gì? Đồng hành cùng Lang Trang trình diễn tiết mục cầm tù là vì cái gì? Lúc trước, người mày yêu thích bốn năm đã phản bội mày như thế nào... Hà Kim Ngọc, tất cả những gì mày làm đều là để báo thù, nếu lại một lần nữa đi vào vết xe đổ, mày chính là phạm tiện!
Tiểu Đào lau nước mắt, lấy hộp thuốc sát trùng bôi thuốc cho mu bàn tay máu thịt lẫn lộn của hắn.
“Ngài làm gì lại muốn tự giày vò mình như vậy chứ...”
Hà Kim Ngọc thở dài, giơ tay sờ sờ đỉnh đầu Tiểu Đào: “Tao nếu bây giờ không đánh tỉnh chính mình, sau này phải bị người khác đánh tỉnh.”
Đau điểm tốt, đau mới biết tỉnh táo.
Tiếng vù vù của xe máy kéo dài vô hạn từ xa tới gần. Người phủ phục trên xe máy dẫm mạnh phanh trước, tay vặn ga, chờ sau khi tải trọng bánh trước giảm bớt bánh sau lập tức trượt không thì nhanh chóng đánh lái ngược, chiếc xe máy trình diễn một cú hất đuôi 180° đẹp mắt trước mặt Hà Kim Ngọc!
Lý Minh Tiêu chân đeo giày bốt Martin, chân dài giơ ra, giơ tay vén mũ bảo hiểm lộ ra khuôn mặt tài hoa ngầu đẹp trai. Dưới ánh nắng tùy ý hất hất tóc, giơ tay vuốt ra sau, so với Hà Kim Ngọc một cái nháy mắt cực ngầu!
“Nha, đây là diễn Vườn Sao Băng hay diễn Vườn Hoa đây?”
Hắn tiện tay úp mũ bảo hiểm lên đầu xe, chạy chậm đến trước mặt Hà Kim Ngọc ngồi xổm xuống, thấy mu bàn tay máu thịt lẫn lộn của hắn, sắc mặt nhẹ nhàng không nhịn được trầm xuống.
“Lại không phải em trai mày chết, tại sao lại làm mình ra cái dạng này.”
Hà Kim Ngọc tiện tay xé băng gạc quấn vài vòng che đi vết thương, liếc mắt nhìn hắn: “Hiện tại thi thể Lý Hàn Dương đều lạnh ngắt, mày bây giờ mới đến?”
Lý Minh Tiêu lại cười rộ lên: “Ở nhà thích hợp phóng hai tràng pháo chúc mừng là được, phóng ở bệnh viện liền hơi không tôn trọng bệnh nhân khác. Hơn nữa, tao cho dù thoáng hiện đến bệnh viện, Lý Hàn Dương cũng không sống được nha.”
Nói, hắn còn vỗ vỗ Hà Kim Ngọc như an ủi.
Hà Kim Ngọc hất bay tay hắn: “Tao đang hỏi, mày tại sao ‘bây giờ’ mới đến.”
Lý Minh Tiêu sững sờ: “Tao có cần thiết phải tới sớm hơn sao? Lúc nhận được tin tức Lý Hàn Dương đã chết rồi. Tao đương nhiên phải tuân theo gen ngủ nướng vốn có của DNA con người tận hưởng đủ trong ổ chăn, sau đó đi rửa mặt đánh răng làm kiểu tóc vừa không quá đau khổ lại không thể tỏ ra quá mức vui vẻ, rồi chậm rãi nhấm nháp sơn hào hải vị do đầu bếp 7 sao chuyên môn mời từ Đông Bắc nấu để bày tỏ tôn trọng với cái bụng, cuối cùng đi chọn lựa trong gara đầy ắp xe rối rắm chứng khó chọn một hồi chọn chiếc xe tốt rồi mới qua đây chứ.”
“Phải không? Vậy mày ra cửa có soi gương không?”
“Đương nhiên, tao lau sữa dưỡng thể đến ba lần!”
“Quầng thâm mắt mày sắp rơi xuống rồi.”
Lý Minh Tiêu theo bản năng giơ tay che.
Hà Kim Ngọc ném miếng vải dính máu, bảo Tiểu Đào lên xe chờ trước, hắn không nói hai lời chộp lấy tay phải Lý Minh Tiêu kéo xuống bao tay, bắt lấy cổ tay giơ lên.
Mu bàn tay phải phủ đầy vết sẹo cứ như vậy bại lộ trong không khí. Trong tình huống Hà Kim Ngọc không dùng lực, có thể thấy rõ bằng mắt thường nó đang run rẩy.
“Mu bàn tay mày có thương tích, nhìn dáng vẻ thương không nhẹ nên động đến gân cốt. Nhưng dù vậy, từ nhà lái xe đến bệnh viện hẳn là quãng đường không dài, tay mày tại sao sẽ chịu không nổi?”
Ngón tay vừa buông ra, Lý Minh Tiêu lập tức rút tay về, động tác hoảng loạn che đi bàn tay phải xấu xí.
Hà Kim Ngọc lạnh lùng nói: “Tao không ngờ trò khôi hài ai cũng không vớt được lợi lộc này lại giấu một người thắng cuộc như mày. Mày và Chu Đình Sâm diễn kế trong kế, hai người bọn họ ai cũng sẽ không bại lộ mày, cho nên mày có thể mạnh dạn đi làm rất nhiều chuyện.”
Hắn nhìn Lý Minh Tiêu, ánh mắt bình tĩnh phảng phất xuyên thấu nội tâm hắn: “Lý Hàn Dương thắt cổ tự sát trong nhà vệ sinh lúc nổi điên, mày ở ngay bên cạnh chờ xem.”
Ngực Lý Minh Tiêu thắt lại, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo.
Hà Kim Ngọc nói: “Mày giết Lý Hàn Dương, để Lang Trang gánh oan đen thay mày. Những phóng viên không thể hiểu được đó cũng là mày gọi tới. Bởi vì bệnh viện có theo dõi, nếu muốn tránh thoát tầm mắt cảnh sát, phương pháp duy nhất chỉ có ngụy trang. Mày đổi người trong mật thất xong, nói gì đó với Lý Hàn Dương trước khi cảnh sát tới, sau đó luôn luôn trốn trong nhà vệ sinh tương tự không có theo dõi, chờ tận mắt chứng kiến Lý Hàn Dương tắt thở trước mặt mày xong lẫn vào phóng viên lợi dụng hỗn loạn rời khỏi bệnh viện. Cứ như vậy, tất cả mọi người sẽ cảm thấy Lý Hàn Dương là do hôn mê dài ngày dẫn đến thần kinh bị áp lực thành người điên, thần trí không rõ chết ở nhà vệ sinh. Mày giết hắn trong tình huống không có bất kỳ nghi ngờ nào.”
Cả người Lý Minh Tiêu cứng đờ. Lời Hà Kim Ngọc nói giống như một cây búa tạ giáng xuống từ trên trời, đập hắn vỡ đầu chảy máu, vết thương không ngừng rót vào gió lạnh buốt.
Hắn không nói gì, Hà Kim Ngọc chủ động mở miệng: “Ổ khóa cửa, ngay từ đầu là khóa lại, lúc bị đá văng lõi khóa lại không bị bẻ gãy hoặc lưu lại mài mòn. Thuyết minh trước khi đá ổ khóa đã được mở ra từ bên trong. Cả tầng lầu đó chỉ có một mình Lý Hàn Dương là bệnh nhân, nếu mày không ở bên trong, chẳng lẽ Lý Hàn Dương treo cổ đến nửa chừng lại xuống chuyên môn mở cái khóa?”
“Ổ khóa là kiểu cũ, Lý Hàn Dương tự mình muốn thắt cổ khẳng định không muốn bị phát hiện nên khóa trái, nhưng có lẽ không khóa kỹ, loại khóa kiểu cũ này liền tự động bung.”
Hà Kim Ngọc coi thường lời giải thích tái nhợt của hắn: “Vậy chúng ta bây giờ đi điều tra theo dõi, so sánh từng khung hình trước sau đoàn phóng viên rời đi, xem lúc cuối cùng ra cửa có thêm một người không.”
“...”
“Lý Minh Tiêu, sự hận thù của mày đối với Lý Hàn Dương trong mắt người khác chỉ là anh em cùng cha khác mẹ tranh giành tài sản, thật ra còn ẩn giấu một số bí mật nhỏ không ai biết — Tay phải mày. Nó là do Lý Hàn Dương gây ra, đúng không?”
Nói đến đây, Lý Minh Tiêu bật dậy, khuôn mặt lạnh lẽo, nắm tay bên người ghì chặt, lòng bàn tay phiếm ra màu xanh trắng bất thường.
Lời nói ra gần như từ kẽ răng nặn ra ngoài: “Thế nào? Mày đau lòng bạn thân 20 năm của mày, hay là đau lòng tao lợi dụng Chu Đình Sâm, cho nên muốn đi tố cáo tao ở cảnh sát, đưa tao vào tù luôn sao?”
Hà Kim Ngọc quay đầu lại, thần sắc bình tĩnh lắc đầu.
“Tao cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng, cũng chẳng có tinh thần chính nghĩa gì.” Hắn đứng dậy: “Theo dõi và ổ khóa tao sẽ bảo người xử lý, chuyện này sẽ không có người thứ ba nào biết.”
Hà Kim Ngọc giơ tay, dùng động tác vừa rồi Lý Minh Tiêu làm vỗ vỗ vai hắn.
Lý Minh Tiêu lòng nhảy dựng, đột nhiên ngẩng đầu: “Mày, mày không uy hiếp tao sao?”
Hà Kim Ngọc ngây người: “Hà Quang và mày còn phải tiếp tục hợp tác kiếm tiền mà, tao uy hiếp mày cái gì? Tao chỉ là xác nhận chuyện này có liên quan đến tao hay không.”
Nếu không liên quan đến hắn, hắn mới lười quản.
