Chương 64
Kính chiếu hậu đem Lang Trang sắc mặt trắng bệch càng ném càng xa, Chu Đình Sâm nhíu mày, tăng nhanh tốc độ.
Kỳ thật cho dù hắn không nói, Lang Trang cũng đoán ra được một phần từ trên người bọn họ.
Trong tương lai, hắn đã làm một chuyện, dẫn đến Hà Kim Ngọc thống hận hắn, không bao giờ sẽ tha thứ hắn. Mặc kệ chuyện này là gì, kết quả cuối cùng chính là như vậy.
Hắn không thể tiếp thu!
Hà Kim Ngọc lạnh lùng như thế làm hắn cảm thấy sợ hãi. Hắn sợ hãi mất đi, mặc dù đã mất đi. Vẫn chưa từ bỏ ý định, tự cho là mang người đi một chuyến biệt viện Thu Băng là có thể đổi lấy Hà Kim Ngọc mềm lòng.
Kết quả cái gì cũng không có, cái gì cũng không có...
Xét đến cùng vẫn là Hà Kim Ngọc không yêu hắn. Đời trước không yêu hắn, đời này cũng không yêu hắn, cho nên hắn mới mỗi lần đều không thể vượt qua Chu Đình Sâm chiếm cứ trái tim hắn.
Tuy rằng hắn thực không muốn tiếp thu cái kết cục đáng ghét nhất này.
Lang Trang run rẩy nhắm mắt lại, khóe miệng liệt ra một độ cong như thể tự giễu sự cực độ tàn tạ tuyệt vọng dưới ánh mặt trời.
Chiếc xe quân sự Hồng Kỳ đen bóng chạy trên cầu vượt ngựa xe như nước. Ánh dương ấm áp giữa mùa đông tưới xuống ánh sáng mỏng manh như cánh ve, dừng lại trên những cao ốc thương mại tầng tầng lớp lớp và trường nhai nhộn nhịp phi thường ở CBD.
Ở một góc thủ đô ồn ào náo động, trang viên hàng năm chưa từng đặt chân khắp nơi là dây leo khô đen cù kết, cỏ dại đầy vườn. Trong sân hiu quạnh truyền đến tiếng đàn trầm hoãn và giai điệu phiền muộn từ phòng cầm.
Phảng phất là vết nứt da mùa đông lạnh lẽo, vết thương đau rát tinh tế.
“I wanna feel your touch Ta muốn cảm nhận sự chạm vào của ngươi It’s burning me like an ember Ta tựa như tro tàn bị lửa tối đốt cháy Pretending is not enough Bề ngoài bình tĩnh nhưng không cách nào che lấp sự nướng nóng trong lòng I wanna feel us together Ta muốn cùng ngươi cùng nhau thiêu đốt thành tro tàn bay lượn So I’m giving in Cho nên lòng ta khuất phục So I’m giving in...” Cho nên lòng ta khuất phục...”
“...”
Sao Không Phàm bước vào Hưng Hòa Viên theo khúc nhạc du dương.
Thấy hắn tới, Túc Phượng và Hà Dịch nhiệt tình tiếp đón. Sao Không Phàm lau mồ hôi, đặt chai rượu nho trắng Ma Rốc sang quý trong tay xuống.
“Đang nói chuyện với mẹ cháu đấy, cháu liền tới rồi.” Hà Dịch liếc cửa một cái: “Tiểu Ngọc đâu, hai anh em các cháu không cùng nhau tới à.”
Sao Không Phàm mở nắp chai, bắt lấy dao hải mã siết chặt nút gỗ, vừa mở vừa nói: “Kim Ngọc hắn có việc không đến được, nhận, chuyên môn ủy thác cháu mang theo bình rượu lâu năm này làm lời tạ lỗi cho hai vị.”
“Người một nhà nói gì tạ lỗi không tạ lỗi.” Túc Phượng cười cười, lại xác nhận một lần Hà Kim Ngọc thật sự không tới.
Sao Không Phàm khom lưng rót rượu, hỏi: “Hắn bận, còn nói có thời gian nhất định sẽ trở về bồi hai vị. Yên tâm đi, hai vị lại không phải không biết Kim Ngọc để ý hai vị nhất.”
“Đúng vậy, nó từ nhỏ liền thích dính ta và mẹ cháu, nhưng chúng ta lúc đó bận quá, luôn luôn không có thời gian ở bên nó nhiều.” Hà Dịch nói, đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Túc Phượng không nói chuyện, lấy xuống hộp trang sức tơ nhung đỏ đặt trên bàn.
Có Hà Bất Phàm đồng hành, một bữa cơm ăn luôn luôn ấm áp vô vị.
Hà Dịch nửa đường ra cửa hút một điếu thuốc.
Hắn đã có tuổi, ngũ quan đoan chính để lại dấu vết già nua, hai bên thái dương hoa râm, giữa trán và đuôi mắt hằn vết nhăn.
Cách sương trắng thưa thớt, hắn liếc xuống dưới lầu một cái.
Đôi mắt đục ngầu kia mãnh liệt co lại, nháy mắt thanh minh.
Đại sảnh tiếp khách rộng lớn ở lầu một bước vào một thanh niên tinh quý đáng chú ý, bên người đi theo thư ký xinh đẹp minh diễm, hai người nháy mắt thu hút nửa bên sự đánh giá trong đại sảnh.
Hà Kim Ngọc nhìn đông nhìn tây một hồi, rất nhanh bị cha mẹ Chu gia kẹp ở giữa một tả một hữu. Cha mẹ Chu gia vừa nói vừa cười, dường như không ngừng hỏi thăm cái gì, sự đáp lại của Hà Kim Ngọc liền có vẻ lạ lẫm ngây ngô, không quá quen với sự quan tâm nhiệt liệt này.
Nhưng vẫn chưa biểu hiện kháng cự.
Hà Dịch rũ tay xuống, tiến lên vài bước, sợ chính mình nhìn lầm mắt.
Nhưng người ở lầu một thật thật sự sự chính là chính bản thân Hà Kim Ngọc, Hà Kim Ngọc vừa rồi còn nhắn Sao Không Phàm nói không thể抽 thời gian rảnh.
Hắn chăm chú nhìn dưới lầu, Hà Kim Ngọc thẹn thùng mà gãi gãi đầu, từ trong ngực Tiểu Đào lấy ra chai rượu nho trắng cùng kiểu đưa cho Chu phụ Chu mẫu.
Này có lẽ chỉ là một bữa tiệc bình thường, cũng hoặc là vì nói chuyện hợp tác mới đến, nhưng ánh mắt Hà Dịch như thế nào cũng dời không ra, hình như có thứ gì nổ tung trong lồng ngực, chấn đến hắn ngay cả yết hầu cũng đau.
Không biết như thế nào, hắn tổng cảm thấy rượu nho trong tay Hà Kim Ngọc hình như ngon hơn một chút.
Toàn bộ cuộc trò chuyện chỉ giằng co ngắn ngủi vài phút, đám người sớm đã rời khỏi đại sảnh. Ngón tay kẹp điếu thuốc nóng bỏng đến da thịt, Hà Dịch mới bừng tỉnh hoàn hồn bóp tắt tàn thuốc trở lại ghế lô.
Hà Kim Ngọc khom lưng vừa mới ngồi vào ghế dựa, Chu Đình Sâm liền gió bụi mệt mỏi đẩy cửa mà vào. Hắn lập tức bắn lên như thể bị giật điện, vừa lúc cùng người tới tứ mắt nhìn nhau.
Đôi đũa gắp đồ ăn của Liễu Như cứng đờ, hỏi: “Hai đứa... làm sao vậy?”
“Không có, bị dọa thôi.”
Hà Kim Ngọc miễn cưỡng nói, đôi mắt khẩn trương nhìn chằm chằm đối phương, hung tợn ra hiệu bằng mắt. Cũng không biết Chu Đình Sâm có xem hiểu hay không, đi vào lo chính mình dựa sát vào Chu Thành ngồi xuống.
“Lần trước liền muốn giữ con ăn một bữa cơm đạm bạc, không ngờ đụng phải chuyện đen đủi này. May mắn hiện tại đều đã qua, liền lại có cơ hội hảo hảo cùng con tâm sự.” Liễu Như nói, động tác gắp đồ ăn cho hắn cũng không dừng.
“Ngài đừng nói như vậy, nên là con đi trước tới cửa Chu gia nói lời cảm tạ mới đúng. Rốt cuộc chuyện Lưu Trường Vĩ ngài giúp con ân huệ lớn.” Hà Kim Ngọc nói.
Nhắc tới cái này, ngón tay kẹp đũa của Liễu Như căng thẳng, ngữ khí cũng đề lên: “Một đám tiểu tử ăn cơm nhà nước làm chuyện dơ bẩn, nếu không phải ta biết nội tình thật đúng là bị bọn họ gạt đi! Cái gì Lưu Trường Vĩ Trương Trường Vĩ, đều là cớ hãm hại con. Hài tử tốt như con cũng là đáng thương, vô duyên vô cớ gánh nồi to.”
Chu Thành gật gật đầu.
Liễu Như buông đũa, thần sắc nôn nóng mà trầm tư: “Thật sự không được, ta liền đem chuyện Kim Ngọc cứu Tiểu Chu ở Cung Sơn làm mấy nhà báo xã tuyên truyền ra ngoài, đỡ ngoài kia luôn không có ý tốt nghị luận con. Ta là thật không xem được người tốt chịu hàm oan.”
Ngữ khí Hà Kim Ngọc mỏng manh: “Cái này liền không cần đi...”
“Còn có nữa chứ, chuyện con ở bệnh viện bênh vực lẽ phải cho Tiểu Chu cũng không thể liền như vậy che đi được. Con đừng giấu hết, Tiểu Chu nhưng đều nói cho chúng ta biết, con là vì Tiểu Chu mới bị cái tiểu tử Lang Trang kia nhốt lại! Còn có chuyện Ngô Phi, nghe nói cùng ngày Tiểu Chu bị giam giữ con mạo hiểm tìm Bùi Vũ...”
Hà Kim Ngọc cào cào mặt: “A?”
Liễu Như nhẹ nhàng nắm lấy hắn, mãn nhãn áy náy: “Kim Ngọc, con không cần cảm tạ ta. Ta làm những thứ này so với những gì con vì Tiểu Chu làm như muối bỏ bể. Ta trước kia thế mà cũng không biết...”
“Không phải, những cái này... Đều là con nên làm.” Hà Kim Ngọc trong lòng chột dạ, nặn giọng nói.
Nếu không phải Chu Đình Sâm, hắn cũng không biết chính mình thế nhưng đã làm nhiều như vậy.
... Đúng vậy, hắn làm sao không biết chứ.
Hắn nghiêng mặt, lại trừng mắt nhìn Chu Đình Sâm một cái.
Chu Đình Sâm chớp mắt, hướng hắn giương một nụ cười thiên chân.
Sự ôn nhu trên bàn cơm còn đang tiếp tục, Liễu Như nắm lấy tay Hà Kim Ngọc, lặng yên đỏ hốc mắt. Có lẽ là loại chuyện này làm ra những hành động quá mức làm ra vẻ, Liễu Như vội vàng xoay đầu một lần nữa cầm lấy đũa gắp đồ ăn.
Chu Thành cảm khái: “Đình Sâm rất nhỏ liền đi nước ngoài đọc sách, ta và dì con lại quanh năm bận rộn công việc, hiếm khi quan tâm đến nó. Tiểu Hà, con đối xử tốt với nó, ngay cả chúng ta những người làm cha mẹ này cũng hổ thẹn không bằng.”
“Nói quá lời, con không vì hắn đã làm cái gì. Cho dù có cũng chỉ là trời xui đất khiến, con chủ yếu đều là vì chính bản thân con.” Hà Kim Ngọc nói: “Kỳ thật ngài không cần tự trách, chỉ cần cha mẹ trong lòng nhớ mong hài tử, mặc kệ ít nhiều hài tử đều có thể cảm giác được. Nếu trong lòng không có, cho dù mỗi ngày buộc đến một khối cũng không có gì dùng.”
Mắt khoé Chu Thành khẽ nhếch, ngữ khí do dự: “Cha mẹ con...”
Hà Kim Ngọc cười khẽ: “Đánh một cách khác mà thôi. Cha mẹ con rất tốt, chỉ là con không tốt, làm không được bộ dáng yêu cầu trong lòng bọn họ luôn khiến bọn họ lo lắng cho con.”
Lời nói uyển chuyển làm Chu Thành không hề truy vấn, chỉ trầm mặc gật gật đầu.
Chu Đình Sâm nhấp một ngụm đồ uống, nói: “Mẹ, canh bò hầm nhà này không ngon đừng múc cho hắn, con kêu canh bồ câu cho hắn.”
“Ta uống rất không tệ mà.”
“Hắn không thích.”
Liễu Như đẩy chén canh ra, lại chuyển hướng Hà Kim Ngọc: “Cha mẹ đặt cột mốc chuẩn mực cho hài tử là chuyện tốt, kia cũng không thể dùng cái gọi là chuẩn tắc cân nhắc cao thấp tốt xấu của hài tử chứ. Mỗi người cha mẹ đều không giống nhau. Ta liền cảm thấy con thực tốt, chỗ nào cũng tốt.”
Hà Kim Ngọc mím miệng, không biết nên như thế nào chọc thủng những lời buồn cười này, những lời dối trá che mắt Liễu Như và Chu Thành, chỉ có thể lại lần nữa trừng hướng Chu Đình Sâm.
Chu Đình Sâm cố ý ăn cơm không nhìn hắn.
Tiểu Chu hồ đồ, hắn không thể đi theo Tiểu Chu cùng làm bậy. Hà Kim Ngọc đứng dậy: “Con đột nhiên nhớ tới còn có chút việc chưa xử lý xong, các vị ăn trước đi.”
Hắn liếc Chu Đình Sâm một cái, cắn răng nói: “Đi ra ngoài với ta.”
Hai người một trước một sau ra cửa.
Hưng Hòa Viên trang hoàng xa hoa, bên trong đèn đuốc sáng trưng. Ánh sáng vàng kim giao thoa trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hà Kim Ngọc, dừng lại ở bóng ma bên cánh mũi càng hiện ngũ quan sắc bén.
Chỉ liếc mắt một cái, Chu Đình Sâm lập tức cúi thấp mặt, ngước mắt cẩn thận mà nhìn hắn.
“Mày bớt ở đây giả vờ đi! Tao sớm đã muốn nói chuyện này rồi, ngày thường mày nói hươu nói vượn cái gì với chú dì? Loại đồ vật vô căn cứ này sớm muộn có một ngày sẽ bị vạch trần, lừa bọn họ như vậy có ý nghĩa gì hả!”
Hắn không rõ loại lời nói dối này rốt cuộc có ích lợi gì, trừ bỏ sau khi chân tướng đại bạch làm hai bên đều lâm vào hoàn cảnh xấu hổ.
Mà ý tưởng Chu Đình Sâm thì hoàn toàn khác. Hắn duỗi tay đi dắt Hà Kim Ngọc, nắm ngón tay lạnh lẽo của hắn trong lòng bàn tay xoa nắn, nói: “Cha mẹ không yêu anh không quan hệ. Trên đời người yêu thương anh nhiều lắm, cha mẹ em rất tốt. Sau này bọn họ sẽ giống như yêu em vậy mà yêu anh.”
Hà Kim Ngọc trừng lớn đôi mắt, không tỏ ý kiến: “Đó là cha mẹ mày chứ không phải cha mẹ tao, mày nói bậy cái gì đấy!”
“Huyết thống rất quan trọng sao? Sao Không Phàm có thể chịu tình thương của Hà Dịch bọn họ, anh vì cái gì không được? Tình thương của cha và tình thương của mẹ mà thôi, nhất định phải cha ruột mẹ ruột mới có thể cho anh sao?”
Tay Chu Đình Sâm nắm trong lòng bàn tay quá lạnh, giống như thế nào cũng không ấm lên được, phảng phất băng cứng khó có thể hòa tan dưới sông băng. Hắn vừa lo lắng vừa sợ hãi, đơn giản ôm người chặt chẽ vào khuỷu tay.
Thân thể lạnh lẽo vừa mới vào trong vòng ôm, hắn phảng phất bị bật lửa máu, kích động ngay cả hô hấp cũng đang run rẩy. Vùi đầu ghé vào cổ hắn, xương mũi thẳng tắp cạ cọ lên khối da thịt non mịn kia.
“Này mày... Tao thảo,”
Sự tiếp xúc thân mật xảy ra bất thình lình làm Hà Kim Ngọc mắng một câu, giơ tay muốn đẩy ra thân thể nóng bỏng. Tay khoá ở sau thắt lưng hắn chặt đến như thế nào cũng đẩy không ra. Tức muốn hộc máu dưới, há mồm liền cắn vào cổ bên cạnh!
Hà Kim Ngọc hạ chết miệng, răng nanh sắc bén cắn ra vết máu trên cổ thon dài. Vị rỉ sắt ấm áp nhanh chóng tràn ngập trong khoang miệng.
Chu Đình Sâm tham luyến mà chống vai hắn, thậm chí còn điều chỉnh phương hướng thế hắn tìm một tư thế tiện lợi hơn.
“Bị vạch trần có thể thế nào chứ, ba mẹ em vẫn sẽ thích anh. Bọn họ đều sẽ thích anh. Những cái này đều là anh đáng lẽ nên có, em sẽ đem hết thảy anh đã mất từ từ trả lại cho anh... Những thứ anh đã mất đi, em đều trả lại cho anh có được không?”
Cơn đau bên sườn cổ vẫn đang tăng lên, hắn phát ra một tiếng kêu rên ăn đau từ khoang mũi.
Hắn hít vào một ngụm khí lạnh, nhu thanh tế ngữ nói: “Anh có khổ sở luôn quen nuốt vào trong bụng. Người khác liền cảm thấy anh kiên cường theo lẽ thường hẳn là, đã quên anh một đường đi tới có bao nhiêu gian khổ. Hà Quang huy hoàng thành lập trên sự thống khổ của anh. Anh vì hắn không biết ngày đêm tăng ca, họp, xã giao. Anh mỗi lần uống rượu đều là căng da đầu rót... Thật sự uống quá nhiều! Em ôm bồn cầu phun khi đó liền suy nghĩ anh trước kia có phải hay không cũng thường xuyên như vậy, không, khẳng định còn thảm hơn em, bởi vì bên người em còn có anh, nhưng anh vẫn luôn lẻ loi một mình,”
Hà Kim Ngọc chỉ là có bề ngoài ngăn nắp tươi đẹp hữu danh vô thực. Người duy nhất đau hắn là ông nội sớm ly thế. Hà Dịch và Túc Phượng không yêu hắn. Người bạn thân duy nhất Lang Trang cũng muốn tính kế hắn. Còn có Hà Bất Phàm, Lý Hàn Dương... Cuối cùng ngay cả hắn cũng đi theo cùng khi dễ Hà Kim Ngọc.
Lúc này, hắn ngược lại hy vọng trái tim Hà Kim Ngọc tàn nhẫn, trút giận ít nhất không đến mức quá khổ sở.
Nói rồi, yết hầu lăn lộn lên xuống. Chu Đình Sâm cảm giác được cổ sườn có một chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống theo cổ, môi gần như đau đến chết lặng.
Hắn vẫn giữ giọng nói nhẹ nhàng, thì thầm: “Em đem cái Hà Quang trước kia trả lại cho anh. Anh có thể hay không thử tha thứ cho em?”
