VẠN NGƯỜI SỢ TÔI - TÔI LẠI HỐI HẬN KHI SỐNG LẠI

Chap 63

Chương 63

 

Ba ngày sau lại thấy ánh mặt trời, Hà Kim Ngọc trên đường liền vội vã lao đi, giống như con quay bị một roi quất xuống xoay chuyển, vội vã không ngừng. Ngay cả văn kiện kịch liệt do bộ tài vụ đưa tới cũng được xử lý trên đường từ cuộc họp báo trở về Hà Quang.

Hắn là cổ đông thực tế nắm giữ cổ phần lớn nhất của Hà Quang, mỗi lời nói cử động đều đại diện cho Hà Quang. Bị cảnh sát áp giải điều tra không phải chuyện nhỏ, cổ phiếu Hà Quang cũng sẽ chao đảo theo. Lần này hắn tham dự cuộc họp báo tạm thời bình ổn được sóng gió tin đồn xen lẫn nổi lên này.

Hà Kim Ngọc xuống xe trong vòng vây của Tiểu Đào cùng trợ lý, đám người mênh mông nhanh chóng tiến sát vào sảnh thang máy, ríu rít báo cáo những công việc lớn nhỏ.

Hắn chọn mấy việc sốt ruột trả lời: “Đi thông báo chủ quản bộ Pháp vụ, Thị trường, Tuyên phát và Tài vụ đến đây, mười phút nữa tôi muốn họp.”

Hắn bước nhanh ra khỏi thang máy, một tay cởi áo khoác hỗn độn, nghe trợ lý Tiểu Đào nói có người đang đợi hắn trong văn phòng.

Hắn hỏi: “Sao Không Phàm tới sao?”

Đối tác hợp tác và bạn bè bình thường sẽ không trực tiếp vào văn phòng mà chờ ở phòng trà đàm bên cạnh.

Vào cửa, hắn thấy Sao Không Phàm phía sau còn theo một cái đuôi nhỏ.

Phương Đường cất bước chạy tới: “Anh ——”

Hà Kim Ngọc một phen đẩy khuôn mặt dán lên, ngón tay ghét bỏ vuốt hai cái lên người đối phương.

“Kim Ngọc, em hiện tại có bận không?” Sao Không Phàm đứng dậy.

Hắn ném áo khoác trong tay cho trợ lý, cởi hai cúc áo choàng ngoài ngồi xuống: “Bận. Anh nói đi.”

Hắn không đi vào phòng thay quần áo, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính điều ra mạng nội bộ, cuối cùng, còn thúc giục như thể liếc hắn một cái.

Sao Không Phàm nói: “Chu Đình Sâm đã tẩy thoát hiềm nghi, nhưng chuyện em bị cuốn vào vụ Lưu Trường Vĩ vẫn chưa có tin tức, cho nên anh rời khỏi bệnh viện liền đi Cục Thị Chính. Phó Cục Tiền nói cho anh biết, trước cả đêm Chu Đình Sâm được nộp tiền bảo lãnh ra, chuyện Lưu Trường Vĩ đã lặng lẽ được xử lý. Chu phu nhân cố ý làm người tiêu hủy hồ sơ của em.”

Hắn tăng thêm câu cuối cùng làm Hà Kim Ngọc cảm thấy kỳ quái: “Cố ý?”

Biểu cảm Sao Không Phàm không tốt lắm: “Chu Cục trưởng chỉ đạo Chu Đình Sâm một người, không hề đề cập đến chuyện của em.”

“Hắn luôn luôn không thích tao.”

Nói đúng ra, là không thích người nhà họ Hà.

“Khụ khụ.” Sao Không Phàm ngượng ngùng hắng giọng: “Tối hôm đó Phó đội Thẩm nói kiên quyết không cho anh gặp em, anh liền biết chuyện này không đơn giản, liền gọi điện thoại cho ba mẹ...”

Hắn nói đến đây dừng một chút, lại giương một nụ cười miễn cưỡng: “Bọn họ nói tin tưởng em chẳng làm gì cả, bảo anh nhanh chóng đi tìm người giúp đỡ. Anh liền nghĩ tới Chu phu nhân. Bà ấy hình như phi thường quan tâm em, hỏi anh rất nhiều chuyện về em, bất quá anh đương nhiên là chọn lời tốt mà dùng giọng quan với bà ấy. Sau này chuyện gì xảy ra thì em đều đã biết.”

Sau này chính là Chu Đình Sâm kết hợp tin tức Lý Minh Tiêu biết được tìm được định vị của Hà Kim Ngọc. Bất quá hắn lẻ loi một mình không những mang không chạy được người, còn rất có khả năng lún sâu vào đá lởm chởm, cho nên cái khó ló cái khôn tìm được Triệu thủ trưởng.

Hôm nay nếu không có Triệu thủ trưởng trấn giữ, khó bảo toàn Lang Trang sẽ không lại chơi quỷ kế.

Nói xong những thứ này, ánh mắt Sao Không Phàm nhìn hắn ẩn ẩn có chút lo lắng: “Kim Ngọc, nơi này không có người khác, em nói thật với anh, em và Chu Đình Sâm rốt cuộc là chuyện gì? Anh biết các em lớn lên cùng nhau ở biệt viện Thu Băng, nhưng đó đều là chuyện lúc nhỏ, cho dù hiện tại gặp lại cũng không nên ——”

Hà Kim Ngọc nhấc mí mắt: “Không nên cái gì?”

Khóe miệng Sao Không Phàm mấp máy, hiển nhiên cứng đờ như thể có gì khó nói, “Quá giữ gìn hắn. Em không cần thiết nhúng chàm vào nước đục nhà họ Chu. Hà, Chu hai nhà chỉ là giao hảo hời hợt, em không cần thiết vì hắn mà làm đến mức độ này, hoặc là nói em có nhược điểm gì bị hắn nắm trong tay?”

Hắn nói đến chính mình cũng tin, ánh mắt cũng càng thêm lo lắng: “Kim Ngọc, em nếu có khó khăn nhất định phải nói cho anh, anh muốn giúp em.”

Đầu ngón tay Hà Kim Ngọc vừa động, bực bội nói: “Mày có bệnh đa nghi à!”

Sao Không Phàm bị chặn họng đến sững sờ: “Đó chính là... không có?”

Hắn nói xong chính mình trước tiên thở phào một hơi: “Không có là tốt rồi, em không có việc gì là tốt rồi...”

Hà Kim Ngọc nhìn hắn, cảm thấy không thể hiểu được, cúi đầu nhìn thời gian còn lại không bao nhiêu: “Chuyện Lưu Trường Vĩ có thời gian tao sẽ cảm ơn mày. Bây giờ còn có chuyện khác không?”

“Không cần không cần. Hết rồi.”

Tốc độ gõ chữ trên tay Hà Kim Ngọc nhanh hơn.

Đánh xong chữ cuối cùng gõ phím Enter, giơ tay tắt máy tính: “Mày cả ngày bớt suy nghĩ lung tung đi. Tao với hắn không có khả năng, ngược lại là mày, sau này bớt qua lại với cái thằng họ Chu này đi.”

Bằng không ngày nào đó bán tao đi đều thay người ta đếm tiền đấy, hắn thầm nghĩ trong lòng.

Hắn vuốt mấy sợi tóc rũ xuống, cố đánh tinh thần chuẩn bị đi tầng cao nhất họp. Vừa mới đứng dậy liền thấy người nào đó chớp lông mi trên mắt 45 độ cúi đầu chớp như cánh bướm chu miệng làm nũng bán manh.

Bụng Hà Kim Ngọc tức giận đột nhiên bốc lên.

“Mí mắt mày dẫm lên công tắc điện à!”

Phương Đường im lặng đứng thẳng, giây tiếp theo, một khối đồng hồ cứng rắn lạnh lẽo đập đến hắn trở tay không kịp.

“Cái đồng hồ điện thoại thiên tài nhỏ của mày mang về nhà mà chơi! Thật không biết nhà họ Phương phá sản hay là Phương Bình Minh bao tình nhân nhỏ mà dùng đồ vật cấp bậc này cho con trai ruột, gửi một tin nhắn đều phải ấn nửa ngày.”

Hai ngày xuống dưới mắt đều sắp mù rồi!

Phương Đường ôm cái đồng hồ không điện, nói: “Điện thoại quá lớn dễ bị phát hiện, chờ lần sau em nhét cho anh cái màn hình lớn hơn.”

“Lần sau cái gì lần sau mày còn muốn có lần sau! Sau này chuyện này mày không được phép xen vào, cút về nhà mà đọc sách đi!”

Phương Đường bị huấn đến rụt cổ, “Nhưng em chỉ muốn dính anh, ở nhà nhàm chán không thú vị, trường học... em không muốn đi học, phiền lắm, anh họ ~ anh cứ cho em ở lại hai ngày nữa thôi mà ~ chỉ hai ngày ——”

Nói rồi, liền giơ tay đi túm Hà Kim Ngọc, lung lay hắn loạn xạ như không có xương cốt.

Hà Kim Ngọc bị hắn làm cho đau đầu, giơ tay hất hắn ra: “Cút sang một bên đi! Tao còn phải làm việc còn phải nuôi con nít, tao không có chuyện gì đúng không! Nhanh chóng về nhà!”

Chủ yếu hắn đối với cái biểu đệ này ấn tượng không nhiều lắm, cũng chỉ ở cái lúc thi đại học ở nhà họ Hà gặp vài lần...

Đại học.

Hà Kim Ngọc bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn hiện tại tuổi sinh lý mới vừa đủ 23, tốt nghiệp đại học chưa đến nửa năm. Phương Đường lúc này dính hắn là rất bình thường.

Đời trước hắn nóng nảy không kiên nhẫn, sau khi công việc bận rộn, Phương Đường thật ra cũng tới dính hắn hai lần, nhưng cũng chỉ là hai lần, sau đó đã bị tính tình dễ lừa của hắn dọa chạy, rốt cuộc không lộ mặt trước mặt hắn nữa, cho nên dần dần, ấn tượng của hắn đối với cái biểu đệ này liền nhạt đi.

Ngày thường căn bản không nghĩ tới người này.

Hắn nhìn thiếu niên trước mắt ánh mắt tươi đẹp, dáng người tuyển tú thẳng tắp như thanh tùng, bất đắc dĩ thở dài: “Vì cái gì không muốn đi học?”

Phương Đường không nghĩ tới hắn sẽ hỏi cái này, ánh mắt trốn tránh, nghẹn đến mặt đỏ nửa ngày ấp úng không ra một câu nói hoàn chỉnh. Hà Kim Ngọc lập tức từ bỏ, làm trợ lý gần đây thu thập ra một bộ chung cư trước cho người ta ở, lại dặn dò Sao Không Phàm nhìn hắn nhiều một chút rồi vội vàng chạy đi họp.

Chuyện Lang Trang gây ra mang đến hiệu ứng cánh bướm không nhỏ cho Hà Quang. Rốt cuộc cổ phiếu lao dốc không phải chuyện tốt. Hắn ở công ty vội đến sứt đầu mẻ trán.

Tương tự, ngoại giới cũng không nhàn rỗi. Loại chuyện mấy người đàn ông tranh giành tình cảm gây ra này không tính vẻ vang. Phía trên cố ý chèn ép dư luận bên ngoài, nhưng ở nội bộ vẫn gây ra chấn động không nhỏ. Lang gia thế gia trăm năm chú trọng nhất chính là danh tiếng, hiện tại gây náo loạn như vậy một hồi, đừng nói người nhà họ Lang, ngay cả ông lão Lang đã chết cũng mất mặt theo. Nhãn mác “nội tình sâu sắc” “dày dặn” được tạo ra nhiều năm qua khoảnh khắc tan thành mây khói.

Khoảnh khắc Lang gia loạn trong giặc ngoài, chuỗi sản nghiệp hải ngoại bị Chu Đình Sâm và Lý Minh Tiêu liên thủ nuốt chửng sạch sẽ. Đó là kế hoạch tương lai Lang gia mở rộng ra nước ngoài được trù tính từ thời ông lão Lang. Hiện tại bị ăn đến sợi lông cũng không còn dư thừa!

Lang phụ nghe được thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu.

Chu Đình Sâm và Lý Minh Tiêu tạm thời buông xuống hiềm khích, tựa như cá lớn nuốt cá bé dần dần ăn mòn các công ty con và hạng mục chạm đến lĩnh vực Lang gia có thể nuốt chửng. Hà Kim Ngọc nhìn một lúc, thầm nghĩ không thể chịu đựng cái nhục này. Vừa lúc vài công ty truyền thông thu mua kia đã khởi tử hồi sinh qua tay hắn thao túng, liền cùng Thị trường, Tuyên phát và COM mở cuộc họp nhỏ bắt đầu quấy dư luận Internet.

Trải qua bản thảo đen liên tục lên men, cổ phiếu Lang gia liên tục lao dốc, kề bên phá sản thì không đến mức, nhưng tác động mang lại lại là lần lớn nhất gần vài thập niên qua.

So với tổn thất đó, việc Hà Quang bốc hơi 4 triệu trong một đêm lại như muối bỏ bể.

Chu Lý hai nhà trước tiên chuẩn bị tốt một tay. Khi những người khác ở thủ đô cũng tấn công Lang gia cùng lúc, lợi nhuận đã sớm bị nuốt chửng gần hết. Chu Đình Sâm như là ăn đỏ mắt, vội vàng mở rộng lớn mạnh Chu thị.

Cũng chỉ trong một đêm, Chu thị từ sản nghiệp hoàng hôn nhảy trở thành trụ cột vững vàng của ngành sản xuất, thế đang mãnh liệt.

Bất quá, tâm sự nghiệp của Chu Đình Sâm khi nào lại mạnh như vậy?

Hà Kim Ngọc thầm nghĩ, giơ tay vén một chút rèm cửa, từ nơi này nhìn xuống dưới lầu vừa vặn mua chuộc nửa cái thủ đô. Ban ngày mùa đông sâu cởi đi sắc màu, đường phố quạnh quẽ đậu mấy chiếc xe.

Ánh mắt lướt qua, chú mục vào chiếc Hồng Kỳ màu đen không dễ thấy kia.

Mỗi ngày đều tới, tới liền trốn vào con phố ẩn nấp bên dưới lầu, sáng đi chiều về, đúng giờ đúng giấc, cứ như thể đuổi kịp giờ đi làm vậy!

Lại không lên được, cũng không thấy được hắn, không biết có cái gì hay ho mà kiên trì.

Hà Kim Ngọc phủi tay kéo rèm lên, đi đến bàn làm việc ngồi xuống.

Tiểu Đào mở cửa đi vào: “Hà Tổng, tiên sinh và phu nhân nói muốn cùng ngài ăn bữa cơm, ngay tối nay.”

Hắn lật xem báo biểu: “Tối tôi còn phải họp, để sau đi.”

“...”

Hắn nhấc mí mắt, Tiểu Đào không đi, vẻ mặt quái dị nhìn hắn.

“Sao vậy?”

“Cái đó, là Chu phu nhân ạ, Chu phu nhân và Chu tiên sinh muốn đáp tạ chuyện bệnh viện hôm đó, cho nên cũng mời ngài tối nay, ha ha.”

“Phải không?”

“Đúng rồi.”

Hà Kim Ngọc chống cằm, vẻ mặt u sầu: “Tao khi nào lại được hoan nghênh như vậy.”

Một lúc tới hai bữa tiệc mời từ trưởng bối, cùng với những lời kêu đi uống rượu của bạn bè cũ ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, cũng coi như là tán thành nhân phẩm của hắn.

Nhân phẩm tán thành. Mấy chữ này hắn nghe xong đều nhịn không được muốn cười.

Mà Tiểu Đào suy nghĩ một chút, lập tức đưa ra một ý kiến: “Nếu không bắt hai cái không thành thật đánh một trận ngay bên đường đi, như vậy truyền ra ngoài, bọn họ cũng không dám lại gần ngài nữa!”

“...”

Hà Kim Ngọc trầm mặc một hồi, từ tận đáy lòng nói: “Mày sau này bớt chơi với tiểu Lý đi.”


Mùa đông sâu không có tuyết rơi không lạnh thấu xương đến vậy. Gió nhẹ lạnh băng thấm vào hàn khí trên tóc và đáy mắt. Chu Đình Sâm đứng dựa vào cửa xe Hồng Kỳ, thân mặc áo khoác vải nỉ đen lạnh, dáng người cao dài thẳng tắp, giống như tùng bách thẳng tắp trên nền tuyết.

Ngoài cửa Cục Thị Chính, huy hiệu cảnh sát uy nghiêm tôi ánh sáng tuyết trắng.

Lang Trang sắc mặt sâm hàn mà ra, nhìn thấy ngoài cửa lẻ loi một chiếc xe đen, biểu cảm lập tức giống như ăn cứt chó vậy.

“Rốt cuộc cũng ra rồi, mùi vị bên trong thế nào?” Chu Đình Sâm nhướn mày với hắn, rất có phong thái người thắng cuộc khiêu khích.

Lang Trang cắn răng: “Mày cho rằng, vặn ngã tao mày liền thắng sao? Mày ——”

“Mày liền không tò mò tao vì cái gì sẽ thích Hà Kim Ngọc sao?” Chu Đình Sâm không hề hao tốn lời lẽ cùng hắn ở phương diện không cần thiết nào, thế là trực tiếp ngắt lời hắn: “Tao và hắn vẫn luôn đều biết mày sẽ ra tay với bọn tao, bởi vì đời trước mày chính là làm như vậy, bọn tao đã thấy nhiều không trách.”

Hắn nhìn sắc mặt Lang Trang từ không thể tin được chuyển thành kinh hoàng rồi từng chút từng chút lạnh đi, trong lòng không có một tia vui sướng của đại thù được báo, ngược lại sắc mặt càng thêm lạnh lẽo: “Mày thương tổn hắn đau đớn hai lần, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho mày. Kỳ thật cho dù không có những chuyện này, hắn cũng sẽ không thích mày. Lang Trang, mày cái gì cũng không cấp được cho hắn, cần gì phải làm những giãy giụa vô ích này chứ, tỉnh táo lại đi.”

Ánh mắt Lang Trang hoàn toàn thay đổi. Hiện tại đứng trước mặt hắn đã không còn là Chu Đình Sâm 18 tuổi vừa về nước không lâu, gia đạo sa sút, mà là một khuôn mặt hoàn toàn mới không biết, xa lạ xa cách.

Lang Trang trừng mắt hắn: “Khó trách chứ.”

Chu Đình Sâm đứng dậy, giày da dẫm lên gạch, từng bước từng bước chậm rãi lại gần.

“Mày cách đây không lâu đi xem mắt, nghe nói hai bên đều rất vừa lòng, mày sẽ kết hôn sao? Nếu không, kia tương lai cũng tính toán không kết hôn? Nghe nói Lang gia các mày đơn truyền nhiều thế hệ, cha mày sẽ cho phép hương hỏa đứt đoạn ở chỗ mày? Lang Trang, mày không dám cãi lời cha mày, thậm chí không dám rời khỏi Lang gia. Mày rõ ràng cái gì cũng không làm được, dựa vào cái gì không cho phép Hà Kim Ngọc yêu người khác?”

“Yêu người khác?”

Lang Trang cảm nhận ba chữ này, ngũ quan tuấn lãng lập tức vặn vẹo. Yếu tố bạo ngược đang ngủ đông trong cơ thể cũng theo ngọn lửa giận sôi trào mà bạo phát. Mặc kệ hắn ngụy trang tốt thế nào, mỗi khi đối mặt với Hà Kim Ngọc, mặt nạ hoàn mỹ luôn bị phá tan thành từng mảnh.

Tựa như hiện tại, hắn đã mặc kệ còn ở cửa Cục Cảnh sát, chống Chu Đình Sâm đẩy người tàn nhẫn đâm vào cửa xe: “Không cho phép nói loại lời này nữa! Người hắn quen biết trước tiên là tao! Hắn vì cái gì muốn yêu người khác, trừ tao ra, ai cũng không xứng được đến tình yêu của hắn! Mày bớt ở đây nói bậy đi, kết một cái hôn mà thôi, chờ tao toàn quyền khống chế Lang gia cùng lắm thì ly hôn chứ sao, cái gì hương hỏa, cái gì cái quái gì đơn truyền tao đều không để ý! Tao vì Kim Ngọc cái gì cũng có thể làm, cũng cái gì cũng có thể làm được! Hắn yêu ai không giống nhau, mày cho rằng mày ở trong lòng hắn là nhân vật rất quan trọng sao?”

Chu Đình Sâm bị hắn đè trên cửa kính, đáy mắt đen nhánh trong suốt phản chiếu biểu cảm xé rách bạo tẩu của người đàn ông.

Nhạt nói: “Giả sử Hà Kim Ngọc cũng thích mày, hắn nhìn thấy mày kết hôn với người phụ nữ khác trong lòng sẽ nghĩ thế nào?”

Đứng ở góc độ Hà Kim Ngọc mà suy xét, lúc đó hắn sẽ đau lòng hay tiếp tục thích? Có thể sẽ khổ sở rơi lệ trong đêm khuya không? Nếu hắn thật sự vì thế mà bi thương, thì phải làm thế nào mới có thể dỗ hắn vui?

Tất cả những điều này trước nay Lang Trang chưa từng nghĩ tới.

Đáy mắt hắn hiện lên sự mờ mịt.

Chu Đình Sâm cười nhạo: “Nếu thật sự có ngày đó, Hà Kim Ngọc nhất định sẽ trước tiên cầm đao chém mày. Người kiêu ngạo như hắn làm sao sẽ cho phép một nửa kia không toàn tâm toàn ý đối với hắn chứ? Cho nên tao nói bảo mày tỉnh táo lại đi, người ích kỷ như mày, cùng hắn vĩnh viễn không có khả năng.”

Hắn bắt lấy nắm tay đỏ tím của Lang Trang, cứng đờ bẻ xuống từ trên người hắn: “Cái ‘cái gì cũng có thể làm’ của mày thật ra là tra tấn Hà Kim Ngọc không từ thủ đoạn thôi, cái gọi là trả giá của mày đều chỉ là vì tư dục cá nhân, thỏa mãn cái ảo tưởng không thực tế kia của mày! Nhưng tao không giống! Tao dám cam đoan đời này tao không kết hôn; dám tự mình rời khỏi Chu gia; dám vĩnh viễn không thương tổn Hà Kim Ngọc! Tao sẽ yêu hắn, che chở hắn cả đời!”

Hắn nắm xương ngón tay Lang Trang gần như muốn bóp đứt, giơ tay đẩy ra! Thể lực Lang Trang tiêu hao quá độ, cơ thể bệnh yếu lảo đảo vài bước ngã ngồi trên mặt đất. Hắn khóe mắt muốn nứt ra mà trừng Chu Đình Sâm, nhưng trong cổ họng phảng phất bị thứ gì đóng đinh lại, á khẩu không trả lời được.

Lúc này, Chu Đình Sâm mới vui sướng cười to: “‘Bạn bè quan trọng nhất’, tính là cái gì? Tương lai Hà Kim Ngọc sẽ có vô số ‘bạn bè quan trọng nhất’, vô số tổng số tài phú bất tận truy phủng! Hắn còn sẽ giống như trước tiếp tục làm ‘Hà đại thiếu’ phong cảnh vô hạn! Nếu ai dám không quen nhìn, tao cái thứ nhất làm chết hắn!”

Sắc mặt Lang Trang tái nhợt, môi xanh mét, nói: “Mày muốn làm gì!”

Chu Đình Sâm từ trên cao nhìn xuống hắn, ngữ khí lành lạnh: “Mày rất nhanh sẽ biết tao muốn làm gì.”

Nói xong, hắn giơ tay chỉnh sửa cổ áo hỗn độn, rốt cuộc hắn còn không muốn ở tiệc tối đêm nay có vẻ quá chật vật.

Hắn nhấc chân lên xe. Lang Trang đột nhiên gọi hắn lại, yếu ớt mà khụ thấp hai tiếng: “Mày trước đừng đi. Tao thừa nhận lần này mày thắng được chưa, mày thắng. Mày nói cho tao tương lai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, câu mày vừa nói ‘đời trước mày chính là làm như vậy’ là có ý tứ gì? Tao rốt cuộc đã làm gì?”

“Mày đã làm gì...” Chu Đình Sâm nắm cửa xe, tròng mắt ngăm đen chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, sau một lúc lâu, mới thốt ra tiếng: “Mày cái gì cũng không cần biết. Mày chỉ cần duy trì cảm xúc hiện tại, bị câu hỏi không có đáp án tra tấn cả đời là được.”

Cứ như vậy sống qua cả đời trong sự khổ sở, hoảng sợ của việc cầu mà không được, mơ màng hồ đồ, mới là báo ứng tốt nhất cho loại người cơ quan tính tận như mày. Hắn hung tợn thầm nghĩ.

Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà chui vào trong xe. Rất nhanh, chiếc Hồng Kỳ màu đen phát ra tiếng tích lũy lực lượng nặng nề, lao ra khỏi Cục Cảnh sát!

back top