Chương 70
Giữa sự hỗn độn trên sàn nhà, nước trà đã nguội nhanh chóng bốc hơi dưới hơi ấm của điều hòa, chỉ còn lại những vệt nước dữ tợn uốn lượn. Lòng Hà Kim Ngọc đột nhiên trở nên bình tĩnh, bước qua những mảnh sứ trắng vỡ vụn, ngồi xuống ghế bên cạnh.
Thuần thục lấy ra một điếu thuốc châm lửa, cậu trầm tư: “Phụ thân, mẫu thân, Liễu bác gái đối với con rất tốt, nhưng bà ấy không phải mẹ ruột của con. Cha mẹ ruột của con chỉ có hai người.”
Nghe vậy, trên mặt Hà Dịch có một chút thả lỏng.
Rất nhanh, Hà Kim Ngọc chuyển đề tài: “Thế nhưng, lúc con còn nhỏ thường xuyên hỏi ông nội tại sao hai người không thích con. Sau này, để có được sự chú ý của hai người, con đã làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch. Con không vì bị hai người bỏ mặc mà oán hận, mà lại quay sang bắt nạt người cũng vô tội như Tào Bất Phàm. Hai người biết nguyên nhân, con cũng biết nguyên nhân, và đều chấp nhận làm như vậy. Thật ra, hai người cũng rất hưởng thụ cái cách tranh sủng này của con đúng không?”
Cậu cúi đầu phủi tàn thuốc, nghe thấy tiếng động nặng nề va chạm từ phía bên cạnh.
Tiếp tục nói: “Hai người cũng đừng nghĩ nhiều về chuyện con qua lại với Chu gia. Sau này chúng ta nên ở chung thế nào, trong lòng con rõ. Con là Hà Kim Ngọc, là nhị công tử của Hà gia, ngày sau phải phụng dưỡng hai vị lúc về già. Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, huyết thống này không thể cắt đứt, hai người trước sau vẫn là cha mẹ con, cũng là cha mẹ Tào Bất Phàm. Người một nhà chúng ta cần phải sống tốt đẹp với nhau.”
Hà Dịch nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hà Kim Ngọc qua đôi mắt có chút hỗn loạn, khóe miệng hé mở, lồng ngực như bị nhét một nắm bông gòn, nghẹn đến mức khó thở.
“Con đang nói bậy bạ gì đấy, hả? Kim Ngọc, đứa trẻ ngoan, chúng ta, chúng ta...”
Hà Dịch vịn vào tay vịn, trong lòng như có một mảng mặt đường bị sụp đổ, giống như không cách nào lấp đầy được. Ánh mắt ông run rẩy nhìn chằm chằm Hà Kim Ngọc.
Nhưng ông đã lâu lắm rồi không nhìn kỹ đứa con trai út này. Mặc dù hiểu rõ ý ngoài lời của Hà Kim Ngọc, nhưng lại không nói được một câu níu giữ nào: “Con à...”
Túc Phượng thì chầm chậm đứng dậy, sắc mặt hoảng hốt.
“Con còn có việc, đi trước đây.” Hà Kim Ngọc không nhìn xem bọn họ có biểu cảm ra sao, chỉ giơ tay dập tắt tàn thuốc, đứng dậy rời đi.
Cậu biết cha mẹ muốn nói gì, chính vì quá rõ nên cậu mới không muốn nghe.
Chẳng qua là tâm lý hụt hẫng phát sinh khi đột nhiên bị bỏ mặc, sau khi đã quen với việc cậu và Tào Bất Phàm tranh giành sự sủng ái hàng ngày thôi. Cậu đã sớm không cần lời xin lỗi của họ nữa. Từ sau vụ cháy; từ sau sự bàng quan khi Hà Quang phá sản; từ rất nhiều năm trước vào cái đêm lạnh giá ấy, cậu đã không cần.
Ngoài cửa, Tào Bất Phàm vừa hay đến như thường lệ, vừa chạm vào tay nắm cửa, cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên trong. Hai người đối diện nhau một giây, Hà Kim Ngọc vòng qua anh ta, không quay đầu lại mà biến mất trong hành lang dài lộng lẫy. Tào Bất Phàm liếc nhìn hai người lớn hoàn toàn ngây dại trong phòng, suy nghĩ một lát, quay đầu đuổi theo.
“Kim Ngọc... Kim Ngọc!”
Hà Kim Ngọc nhận lấy áo khoác từ tay Tiểu Đào, nghe thấy tiếng gọi thì thấy anh ta thở hổn hển chạy đến.
“Cái đó,”
Tào Bất Phàm bước chân cà nhắc về phía trước, giọng điệu do dự: “Bệnh của Tiểu Vân gần như đã khỏi hẳn, hôm qua ăn tất niên ở nhà đến muộn nên không gặp được cậu. À dĩ nhiên, cô ấy vẫn luôn muốn gặp cậu để cảm ơn, à không, cũng không phải là có ý muốn làm mất thời gian của cậu...”
Anh ta hai tay bất an cọ xát vào quần áo, lời nói tổ chức lộn xộn, nửa ngày cũng chưa nói vào trọng điểm.
“Tuy rằng đầu óc cậu không được nhanh nhạy lắm, cũng không phải là người làm kinh doanh, nhưng hơn cái là thật thà, không có ý xấu gì.” Hà Kim Ngọc mặc áo khoác vào, chỉnh lại cổ áo, “Lòng tốt của cậu đã cứu Triệu Tiểu Vân, không cần phải cảm ơn tôi.”
Cậu soi gương chỉnh lại kiểu tóc, Tào Bất Phàm tiến đến gần hai bước, vẻ mặt nặng nề: “Vậy cậu có thể tin tưởng tôi chưa bao giờ nghĩ muốn tranh giành gì với cậu không? Tôi chỉ muốn giữ cho người một nhà chúng ta sống yên ổn. Nếu vì tôi mà cậu và gia đình gây mâu thuẫn không vui, tôi sẽ đưa Tiểu Vân rời đi! Dù sao bệnh của cô ấy cũng đã đỡ nhiều rồi, tôi đã có thể tự mình chăm sóc cô ấy...”
Ngón tay lướt qua lọn tóc nhuộm bạc đen, động tác khựng lại, Hà Kim Ngọc nghiêng mặt nhìn về phía anh ta.
Cho đến khi nhìn chằm chằm khiến trong mắt Tào Bất Phàm tràn ra vẻ cầu xin ẩn giấu.
Cậu mới như trấn an mà vỗ vai anh ta, tỏ vẻ nhẹ nhàng: “Cậu nghĩ gì thế, mau đi lên đi!”
Tiễn Tào Bất Phàm lên lầu, hoàn thành tất cả các cuộc giao tiếp trong ngày đầu năm mới, cậu dẫn Tiểu Đào lặng lẽ rời khỏi phòng tiệc theo hướng ngược lại.
Tuyết đọng tích tụ trên các cành cây không chịu nổi áp lực đổ xuống ào ào, bị Hà Kim Ngọc giẫm ra dấu giày không nặng không nhẹ.
Trên bầu trời xám xịt của Thủ Đô, tuyết lông ngỗng bay tán loạn. Cậu bước đi trong sắc thái nhợt nhạt của trời đất, một vệt đen lạnh lẽo giống như khiến thế giới đều bị rút đi màu sắc, đúng là một nét mực điểm trên giấy Tuyên Thành rồi loang ra.
Và cách đó hơn mười mét, là sự phồn hoa rực rỡ đèn đuốc, là pháo hoa nhân gian của ngày đầu năm mới.
Một phương trời đất hình thành sự đối lập cực độ giữa náo nhiệt và cô hàn. Cậu bước đi dứt khoát, dường như phong cảnh tươi đẹp như vậy, chưa bao giờ thuộc về cậu.
Cậu bảo Tiểu Đào tự về, một mình lái xe lang thang không mục đích vài vòng quanh vành đai trung tâm lạnh lẽo. Từ xa, gương chiếu hậu vẫn luôn theo dõi chiếc Jeep kia, nó cứ bám riết lấy cậu một đường.
Hà Kim Ngọc nắm lấy vô lăng, quay đầu quẹo vào công ty.
Quả nhiên, chiếc Jeep kia cũng lén lút theo vào. Hà Kim Ngọc trong lòng có chút bực bội, xuống xe hùng hổ tiến lên muốn xem đó là thần thánh phương nào, dám theo dõi cậu giữa ban ngày ban mặt.
Người còn chưa đi tới, cửa xe phía trước đã tự mở ra, lộ ra gương mặt đã lâu không thấy của Chu Đình Sâm.
Kẻ đến không có ý tốt, Hà Kim Ngọc giữa đường đổi hướng mũi chân, quay đầu bỏ đi.
Cậu không nói gì, Chu Đình Sâm cũng chỉ lặng lẽ đi theo, cho đến khi vào thang máy.
Hà Kim Ngọc là người không nhịn được mở lời trước: “Sao anh lại tới đây?”
Chu Đình Sâm: “Lái xe tới.”
Hà Kim Ngọc trừng hắn một cái, “Ai hỏi anh cái này!”
“Tôi biết, trêu cậu đó.”
Hà Kim Ngọc không thèm để ý đến hắn, nhấc chân ra khỏi thang máy.
Tết công ty nghỉ dài hạn, trừ những vị trí cần thiết có người trực ban thì toàn bộ công ty trống rỗng, vô cùng vắng vẻ. Hà Kim Ngọc nhìn giờ, gọi cho họ một phần bữa tối ở Lưu Tiên Đình.
“Năm mới còn có công việc nữa à.”
Chu Đình Sâm thấy Hà Kim Ngọc lại ngồi xuống bàn làm việc, cũng kéo một chiếc ghế đến gần dò xét.
“Tránh ra, chắn tôi rồi.” Hà Kim Ngọc đẩy cái đầu hắn đang tựa vào, “Bang” một tiếng đặt tài liệu xuống, bực bội nói: “Đương nhiên, công việc là vĩnh viễn không bao giờ làm xong. Vậy anh Tết nhất không về nhà lại ở chỗ tôi làm loạn cái gì?”
Nếu không phải hôm nay bảo an ở cửa không đi làm, chính cậu một mình bẻ không lại Chu Đình Sâm...
Cậu thầm tính toán xem có thể liên thủ với mấy người tăng ca kia để ném Chu Đình Sâm ra ngoài không.
Về điều này, Chu Đình Sâm hoàn toàn không hay biết, đang chống cằm nói chuyện phiếm với cậu: “Mẹ tôi vì chuyện hai đứa mình mà tránh mặt tôi, ngày thường tôi cũng không mấy khi về nhà, cũng chẳng kém ngày hôm nay một ngày. Kim Ngọc, những ngày ở Đảo Sơn Hải này tôi ngày nào cũng nghĩ về cậu.”
Tin nhắn hắn gửi đi chưa được mấy cái đã bị Hà Kim Ngọc kéo đen cả số điện thoại, gấp đến mức suýt nữa cho người bắt một con bồ câu đưa thư trực tiếp đến cho cậu.
Ngũ quan Hà Kim Ngọc nhăn nhúm lại: “Bác gái tránh mặt anh?”
“Ừ, bà ấy sợ cậu nghi ngờ bà ấy giúp tôi theo đuổi cậu.” Chu Đình Sâm cũng khổ mà không biết nói cùng ai.
Khóe miệng Hà Kim Ngọc dãn ra, “Anh đúng là thành vạn người ghét rồi.”
“... Nếu ngay cả cậu cũng không thích tôi, tôi mới thật sự là vạn người ghét.”
“...”
Hà Kim Ngọc lại không để ý đến hắn.
Đầu ngón tay Chu Đình Sâm không an phận cọ xát trên mặt bàn sáng bóng, lặng lẽ móc lấy cổ tay áo Hà Kim Ngọc, xoay vài vòng trên bề mặt mềm mại rồi lần lên trên.
Hà Kim Ngọc hôm nay mặc chiếc áo len dệt kim cổ lọ màu đen, cổ chữ V chạy xuống ngực, trên cổ trắng nõn buộc một chiếc khăn lụa màu trắng gạo kiểu tùy chỉnh, góc nhọn in hoa văn chìm tinh tế, sờ lên nhẹ tênh.
Chu Đình Sâm kéo cái nút thắt xuống, kín kẽ che đi xương quai xanh xinh đẹp.
Lúc này hắn mới hài lòng gật gật đầu.
Ngước mắt lên, Hà Kim Ngọc đã đặt tài liệu xuống, đang dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn hắn không biết từ bao giờ.
“...”
Hà Kim Ngọc hít sâu một hơi, má cuộn lại, dường như đang nhẫn nhịn điều gì, “Được rồi, tôi đi đây, tôi về nhà ăn cơm đi.”
Cậu thà về nhà ngủ một giấc thật ngon còn hơn để Chu Đình Sâm ngồi bên cạnh cậu phát bệnh thần kinh!
“Vậy tôi đi cùng cậu!” Chu Đình Sâm đứng dậy theo cậu.
“Không được, tôi không muốn thấy anh.”
“Nhưng tôi nhớ cậu.”
“Thế thì có liên quan gì đến tôi?”
Chu Đình Sâm chỉ ra ngoài cửa sổ, tuyết lớn vẫn đang rơi, làm mờ đi cảnh tượng thành phố trôi chảy. Ngày Tết, khu CBD năm nào cũng vô cùng vắng vẻ.
Hắn nói: “Dù sao cũng là Tết, cậu cho tôi bầu bạn với cậu một ngày đi, mềm lòng ngày này thôi? Ngày mai cậu muốn mắng thì mắng, muốn đánh thì đánh, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, được không?”
Mùa đông tiêu điều phản chiếu trong đáy mắt Hà Kim Ngọc. Cậu không nói tốt, cũng không nói không tốt.
Sự náo nhiệt phồn hoa quá chói mắt, văn phòng một mình lại quá cô tịch. Lưu Tiên Đình ngược lại rất yên tĩnh, trong không khí chảy trôi những khúc nhạc trầm ổn, người phục vụ đâu vào đấy dọn đồ ăn và phục vụ họ.
Thế nhưng—
“Nhà ai Tết nhất lại uống canh gà mái già thế.” Hà Kim Ngọc giơ tay: “Tôi nhớ ông chủ các người có cất giấu một chai Macallan Black Pearl đầu người, hôm nay tôi khui, thêm đá.”
“Vâng, được.”
Chu Đình Sâm bê chén canh gà đã được múc đầy đặt xuống đối diện, mí mắt cũng không nâng lên, “Đứng lại, không được khui. Đi tiếp tục dọn đồ ăn đi.”
Hà Kim Ngọc đập bàn một cái: “Anh nói không khui là không khui sao? Đi, khui luôn chai Macallan F&R kia!”
Người phục vụ bị kẹp ở giữa, rụt cổ như con chim cút chờ họ thảo luận ra kết quả.
Hà Kim Ngọc càng nén giận, trước khi cậu nổi cáu thì Chu Đình Sâm đã chủ động nhượng bộ: “Đi khui đi, khui một chai thôi. Tôi uống, cậu xem. Tôi khổ sở lắm mới nuôi cái dạ dày yếu ớt của cậu khỏe lại, lỡ vì chai rượu này mà hỏng mất... tôi lại phải đi hỏi Tô Bạch xem có thể cấy dạ dày của tôi cho cậu không.”
“...”
Hà Kim Ngọc nhìn chén canh gà màu vàng cam kia liền mất hết khẩu vị, không tình nguyện quay mặt đi: “Trước kia sao tôi không phát hiện, anh thật sự phiền chết đi được.”
Màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ mới lên.
Cửa sổ kính sát đất khổng lồ đến tối biến thành kính một chiều. Hà Kim Ngọc mỗi lần bịt mũi uống một ngụm lại quay sang chửi thầm vài câu với tấm kính, mỗi biểu cảm nghẹn khuất đều bị người đối diện nhìn thấy không sót một ly.
Chu Đình Sâm chống cằm thưởng thức một lát, nhẹ nhàng cười: “Đừng giận, ngày mai tôi sẽ khởi hành trở lại Đảo Sơn Hải, lần này đi có lẽ phải đợi mấy tháng mới về được, trong khoảng thời gian này đã không còn ai quản cậu nữa.”
Hà Kim Ngọc đẩy chén chỉ còn lại cái đáy sang một bên, sắc mặt khó coi: “Anh có thể đi ngay bây giờ được không?”
“Đợi một chút.”
“Đợi cái gì?”
Chu Đình Sâm ngả lưng ra sau dựa vào ghế, liếc nhìn đồng hồ: “Tối nay vành đai trung tâm Thủ Đô có trình diễn pháo hoa, ở đây vừa vặn có thể nhìn thấy. Đợi xem xong pháo hoa coi như là đã cùng cậu đón Tết, đến lúc đó tôi sẽ đi.”
“Ồ.”
Hà Kim Ngọc uống no rồi, cũng làm động tác tương tự, hai người bốn mắt nhìn nhau, lẳng lặng nhìn một lúc.
Cậu đã lâu không có được không khí bình tĩnh... thậm chí có thể nói là ấm áp như thế này với Chu Đình Sâm. Hơn một năm nay, gặp nhau là cãi vã, cãi xong lại tan. Người đầu tiên nhận ra mình mệt mỏi chính là cậu.
Cậu thật sự... không muốn tiếp tục như vậy nữa.
Nhưng Chu Đình Sâm giống như miếng cao dán da chó, cậu dùng hết mọi cách cũng không đuổi được con lừa bướng bỉnh này. Cậu thường xuyên tự hỏi liệu hai người họ có thật sự sẽ cứ tiêu hao nhau như thế không?
Thậm chí! Đã từng có vài lần ý niệm thỏa hiệp chợt lóe lên, nhưng mỗi lần đều bị lý trí của cậu bác bỏ.
Đường rút lui, đã nói không đi thì không đi!
Có lẽ... cậu nên tìm một đối tượng khác?
Chuyển hướng sự chú ý của mình một chút? Để Chu Đình Sâm biết khó mà lui? Không được, đối tượng cậu nói phải là người cậu thích! Làm sao có thể liên quan đến Chu Đình Sâm?
Hà Kim Ngọc suy nghĩ lung tung không đâu vào đâu, hàng mi dài che khuất muôn vàn suy tư trong mắt, hoàn toàn không chú ý đến trên tấm kính bên cạnh đã nở một đóa hoa nhỏ.
Tiếp theo là hai đóa, ba đóa... Pháo hoa nối gót nhau, hóa thành những vì sao lộng lẫy của đêm hè uốn lượn mà đến.
Ánh sáng rực rỡ nhảy múa trong đêm tối in lên khuôn mặt nghiêng tinh xảo của Hà Kim Ngọc, cùng với sự cô đơn và bi thương đồng loạt dâng trào trong đáy mắt Chu Đình Sâm.
Hắn lấy ra một chiếc hộp quà nhung đen có hình thiên nga, đặt lên bàn mở ra, lấy ra một chiếc nhẫn đôi nam, đeo vào ngón áp út tay trái của mình.
Hà Kim Ngọc chú ý đến động tác của hắn, thấy hắn lại lấy ra một con thú nhồi bông chó con có treo dòng chữ "THEETEYNALLOVE" ở cổ và đặt cùng với hộp nhẫn.
Cậu ngước mắt nhìn hắn, lộ ra đôi mắt đen thẳm, sự cố chấp quỷ dị mờ mịt trong đáy mắt đen láy.
Hà Kim Ngọc khựng lại, sắc mặt dần dần trắng bệch, đứng bật dậy, chân ghế kéo trên sàn nhà tạo ra một tiếng rít chói tai kéo dài.
