VẠN NGƯỜI SỢ TÔI - TÔI LẠI HỐI HẬN KHI SỐNG LẠI

Chap 71

Chương 71

 

Một chiếc nhẫn khác nằm lặng yên trong hộp nhẫn, chiếc vòng sáng lấp lánh trên đỉnh đầu nó đâm thẳng vào đáy mắt Hà Kim Ngọc.

Cậu nhìn chằm chằm mặt bàn: “Anh có ý gì?”

“Tôi chỉ mang theo cái này trên người, không có quà năm mới nào khác để tặng, cậu cứ nhận lấy đi.” Chu Đình Sâm xoay nhẹ chiếc nhẫn trên tay trái, rũ mắt xuống, “Tùy cậu xử lý, tôi không ép buộc cậu, nhưng bất kể cậu vứt hay đốt, chiếc trên tay tôi đây sẽ không thể cho cậu.”

“Chu Đình Sâm.” Hà Kim Ngọc gõ hai cái lên mặt bàn, nhấn mạnh: “Tôi đang hỏi anh, rốt cuộc anh có ý gì.”

Hai người im lặng một lúc.

Chu Đình Sâm ngước mắt lên, ánh mắt chớp động: “Tôi thậm chí còn mong cậu có thể hủy hoại nó, như vậy hai chúng ta coi như hòa nhau. Hôm nay là Tết, ban đầu tôi không định lấy ra chọc giận cậu, nhưng lần này tôi đi Đảo Sơn Hải thời gian quá dài, nếu lâu không gặp cậu tôi sợ sẽ mất đi niềm tin. Cái này cứ coi như là kỷ vật cậu giữ cho tôi.”

“...” Hà Kim Ngọc cầm lấy áo khoác vắt sau lưng, “Cái cặp nhẫn trước kia tôi đã bảo Tiểu Đào vứt rồi, hiện trường đã bị Lý Hàn Dương phá hủy sạch sẽ, cái này của anh không biết từ đâu ra tôi không chịu trách nhiệm đâu!”

Cậu hừ lạnh một tiếng từ đáy lòng, nhấc chân liền đi.

Chu Đình Sâm vội vàng đứng dậy ôm chặt cậu từ phía sau, mặc kệ Hà Kim Ngọc giãy giụa thế nào hắn cũng bất động.

Trán hắn vô lực tựa vào gáy cậu, đau khổ nói: “Kim Ngọc, những lúc tôi không có ở đây, cậu ngàn vạn lần không được đi theo người khác...”

“Sách, buông tay! Nhiều người đang nhìn đấy, anh không thấy mất mặt tôi còn thấy mất mặt!” Hà Kim Ngọc trầm giọng nói.

Chu Đình Sâm do dự một lát, từ từ buông cậu ra, “Tôi chỉ muốn nói với cậu lần cuối, những lời tôi đã nói trước đây đều là nghiêm túc, tôi nhất định sẽ làm được, cậu tin tôi, cho tôi thêm chút thời gian nữa được không?”

“Cho anh thời gian? Tôi cho anh thời gian gì? Tôi khuyên can cản trở đều không được, việc nên làm tôi đều đã làm rồi, anh thất bại hay thành công đều không liên quan đến tôi!” Hà Kim Ngọc lạnh nhạt nói.

Dường như đã sớm đoán trước cậu sẽ nói như vậy, Chu Đình Sâm nở một nụ cười chua chát: “Vậy cậu còn điều gì muốn nói với tôi không?”

“Không có!” Hà Kim Ngọc giũ áo khoác, sải bước đi về phía cửa.

Nhưng vừa đi được hai bước lại quay trở lại, “Anh đáng lẽ nên nghe lời tôi từ sớm, sau này hai chúng ta cứ cách xa nhau ra thì chẳng có chuyện gì cả. Bây giờ nếu anh hối hận vẫn còn kịp, tôi có thể giúp anh xử lý món khoai lang nóng bỏng tay này!”

Chu Đình Sâm cứ như vậy nhìn cậu thật sâu một hồi.

“Cậu vẫn còn quan tâm tôi.”

“... Cút đi!”

Hà Kim Ngọc vừa vô ngữ vừa tức giận, nhấc chân đá vào cẳng chân hắn, lần này thật sự không quay đầu lại mà đi luôn.

Chu Đình Sâm vẫn đứng ngây người nhìn bóng dáng cậu đi xa, đôi mắt một mảng cay xè, lặng lẽ đỏ hoe. Hắn hít hít mũi, cất chiếc hộp nhẫn từ đầu đến cuối không bị chạm vào, lau mặt rồi đuổi theo.

Ánh đèn lốm đốm trên đường phố, cắt đường cái trong đêm tối thành ranh giới rõ ràng giữa ánh sáng và bóng tối.

Chiếc xe thể thao lướt qua dưới vầng sáng của đèn đường, không quá hai giây, chiếc Jeep màu đen bám sát theo sau.

Một trước một sau luôn duy trì khoảng cách. Hà Kim Ngọc trơ mắt nhìn chiếc Jeep đi theo và dừng cùng cậu dưới chung cư, nhưng người không bước ra.

Cậu do dự một lúc rồi trở về căn hộ không thường lui tới, cho đến khi tắm xong cậu vén rèm cửa một chút, chiếc Jeep vẫn đậu ở cạnh bồn hoa dưới lầu.

“Thật là rỗi hơi!”

Hà Kim Ngọc đóng sầm rèm cửa không thèm quan tâm đến hắn nữa, sấy khô tóc rồi nằm xuống giường ngủ.

Tuyết năm mới không biết đã tạnh từ lúc nào, nhưng gió vẫn thổi mạnh, lộp bộp đập vào cửa kính. Hà Kim Ngọc bị làm ồn đến ngủ không được, mơ màng chống đỡ đến nửa đêm nghe được tiếng rít gầm nặng nề mới chìm vào giấc ngủ nông.

Công ty nghỉ Tết mười ngày, công việc cứ xoay đi xoay lại cũng chỉ là những chuyện vụn vặt. Cậu làm hai ngày thấy chán, dứt khoát cho mình nghỉ đông luôn.

Hà Kim Ngọc, đại thiếu gia bận rộn như con quay, hiếm hoi có thời gian rảnh. Lý Minh Tiêu là người đầu tiên tìm đến cửa.

Hà Kim Ngọc biết, một khi anh ta đã tìm đến thì sẽ không buông tha.

Miếng cao dán da chó số 2.

Tuy nhiên cậu vẫn đi, ít nhất đến chỗ Lý Minh Tiêu không cần uống rượu, cũng không cần xã giao.

Bầu trời sau cơn tuyết giống như vừa được rửa sạch, vạn dặm không mây, thỉnh thoảng có vài chiếc máy bay bay qua, để lại một vệt mờ nhạt.

Hà Kim Ngọc không có tâm trạng đua ngựa với họ, ngồi dưới mái hiên thất thần nhìn trời.

“Ê.”

Đầu Lý Minh Tiêu ghé vào tầm mắt, khuôn mặt điển trai bỗng nhiên phóng đại.

Anh ta chen một chân vào giữa hai chân Hà Kim Ngọc, hai tay chống lên tay vịn, cúi người xuống. Nhìn từ phía sau chỉ thấy Hà Kim Ngọc lộ ra một đôi giày da.

Anh ta khẽ mở miệng, ban đầu định hỏi gì đó, nhưng mũi nhạy bén ngửi thấy một mùi hương, anh ta dò xét tiến lại gần cổ áo Hà Kim Ngọc: “Cậu xịt nước hoa gì vậy, thơm quá?”

Hà Kim Ngọc đẩy mạnh cái đầu cứ cọ tới cọ lui kia ra, mặt đen lại: “Cứt chó, tôi xịt cứt chó anh có ngửi thấy không?”

“...” Lý Minh Tiêu xoa xoa chóp mũi, hậm hực ngồi xuống.

Hà Kim Ngọc điều chỉnh ghế nằm, ngồi dậy, đưa tay lấy ly sữa đông lạnh màu hồng trên bàn nhấp một ngụm, suýt chút nữa không nhổ ra ngay tại chỗ.

Cậu nhìn đồ uống, ghét bỏ đặt lại: “Anh làm à? Khó uống thế.”

“Cái gì tôi làm!” Lý Minh Tiêu lập tức nổi khùng, “Đây là tôi đặc biệt mời đầu bếp bảy sao Michelin cao cấp nhất điều chỉnh nghiêm ngặt theo tỷ lệ vị ngon nhất! Cậu lại dám nói khó uống? Khó uống thì thôi đi, cậu còn nói là tôi làm, cơm tôi làm ngay cả Buffett đến cũng phải ôm hai chai bia rồi mới đi đấy, cậu đang bôi nhọ!”

Trút giận xong, anh ta ôm ngực không thèm để ý đến cậu. Một lát sau, anh ta phản ứng chậm nửa nhịp mà đột ngột quay đầu lại.

“Cậu là chê người làm không phải Chu Đình Sâm đúng không?”

“...” Hà Kim Ngọc nghe xong lời này, còn tức giận hơn anh ta, khuôn mặt trắng nõn bốc lên sự phẫn nộ và xấu hổ, mí mắt híp lại, ngưng tụ ánh mắt tàn bạo: “Anh thử nhắc lại lần nữa xem.”

Lý Minh Tiêu kinh ngạc nhìn cậu, trong lòng dâng lên sự ấm ức, không cam lòng quay mặt đi rồi rời khỏi.

Tóm lại, lần này là lần đầu tiên họ chính thức cãi nhau đến mức tan rã trong không vui. Sau đó hơn nửa tháng, Hà Kim Ngọc cũng không nhận được tin tức gì từ anh ta nữa.

Cậu từ trước đến nay không quan tâm đến những điều này.

Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Hà Quang cũng trở nên bận rộn. Chi nhánh vận tải đường biển ở hải ngoại đã chuẩn bị ổn thỏa, nhóm phụ trách tiếp nối đã trình văn kiện phê duyệt cho cậu.

Hà Kim Ngọc nhìn báo cáo do dự một chút, vẫn là ban hành văn kiện ý kiến phản hồi.

Khai thác đảo có một vấn đề khó khăn không nhỏ là vận chuyển trên biển không nhanh và tiện như vận chuyển trên đất liền, do đó làm tăng chi phí và kéo dài thời hạn công trình. Nghe nói Chu Đình Sâm vì tìm kiếm công ty hàng hải đã tiếp xúc không dưới mười mấy nhà, đối phương nhìn hắn như một tên tiểu tử lông bông căn bản không để vào mắt, chuyện tiếp nối vận tải đường biển trước sau vẫn không có tiếng nói chung.

Việc Hà Quang viện trợ lúc này hẳn là giải quyết được cơn khát cho hắn, theo một ý nghĩa khác cũng là cảnh cáo một số người rằng Hà Kim Ngọc đang chú ý đến mọi thứ ở Đảo Sơn Hải. Tùy tiện giở trò xấu có khả năng đắc tội với Hà Quang.

Phần lớn truyền thông Thủ Đô nằm trong tay Hà Quang. Với sự thể hiện thái độ của cậu, các báo cáo xã hội không còn bản nháp bôi đen, cũng không còn bản nháp tô đỏ, chuyện này cứ như vậy mà chìm xuống một cách bình lặng.

Theo lý mà nói, sau Tết một tháng thời tiết nên chuyển ấm, nhưng năm nay lại rất kỳ lạ, mùa xuân trốn tránh mãi không đến, gió thổi vào người vẫn buốt giá.

Lý Minh Tiêu chặn ở đường tan tầm của cậu, nhìn thấy cậu liền “tít tít” hai tiếng còi.

Hà Kim Ngọc thò ra cửa xe, Lý Minh Tiêu đưa tay: “Thương tình ăn bữa cơm nhé?”

Hà Kim Ngọc nhíu mày, trước hết nhận một cuộc điện thoại, “Thông báo các nhà truyền thông lớn nên phát thì phát, nhưng trước khi gửi bản nháp nhớ cân nhắc tình hình, biết nên phát nhiều cái gì. Còn nữa, theo dõi sát sao động thái của các gia tộc ở Thủ Đô, có bất thường lập tức báo cho tôi.”

Cúp điện thoại, tâm trạng cậu dường như tốt hơn một chút, miễn cưỡng đồng ý.

Đến Lưu Tiên Đình, vừa lúc gặp Lang Phụ ở cửa trước. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, ông ta lại già đi mười mấy tuổi. Nghe nói sau biến động của Lang thị, Lang Trang liền lâm bệnh nặng, hiện tại thế cục hơi ổn định, Lang Mẫu lập tức đề xuất ly hôn. Những tin dữ nối tiếp nhau giáng đòn mạnh vào Lang gia trên dưới.

Tuy nói hai người lớn đối xử với cậu không tệ, nhưng Lang Trang thật sự đã làm tổn thương Hà Kim Ngọc quá sâu, dù hiện tại gặp mặt cũng xem như không thấy.

“Cậu đây là muốn đắc tội hoàn toàn với Lang gia à, nhà hắn dù sao cũng sừng sững ở Thủ Đô vài chục năm, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.” Lý Minh Tiêu không mặn không nhạt nói một câu.

Hà Kim Ngọc cười nhạo: “Đã gầy đến chết rồi, tôi sợ cái quái gì.”

Giành trước cậu một bước, Lý Minh Tiêu đẩy cửa phòng riêng cho cậu, “Trước đây tôi nghe nói cậu giúp Chu Đình Sâm chuyện Đảo Sơn Hải, Lang Trang người này giống như bị tâm thần vậy, cậu cẩn thận hắn trả thù.”

“Hắn dám! Lang gia còn sống được mấy ngày? Dù cho để mặc họ cũng có thể tự rệu rã mà chết, lúc tôi sa sút nhất còn chưa sợ, bây giờ lại càng không sợ.”

Hà Kim Ngọc không vội vào cửa, gọi người phục vụ bên cạnh bảo họ chuẩn bị thêm một bàn khác, cho Tiểu Đào và tài xế qua đó ăn một bữa cơm ấm áp.

Lý Minh Tiêu cười cười, cởi áo khoác ngồi xuống.

Anh ta không biết đã thổi gió lạnh bao lâu, chóp mũi và tai lạnh đến đỏ bừng, ngước mắt nhìn về phía Hà Kim Ngọc luôn muốn nói rồi lại thôi, dường như đang cố kỵ điều gì. Cả người đều rút đi vẻ không đứng đắn ngày thường, trở nên câu thúc không ít.

Hà Kim Ngọc bận rộn cả ngày sớm đã đói bụng, ngồi xuống liền vùi đầu vào ăn.

“Vậy nhỡ,” Lý Minh Tiêu liếm môi: “Hắn trả thù Chu Đình Sâm thì sao? Chu thị bây giờ chuỗi tài chính rất yếu ớt đúng không?”

Hà Kim Ngọc đầu cũng không ngẩng: “Chu Đình Sâm có thể nhanh chóng lấy được thư chấp thuận chính thức phía sau là nhờ có sự hỗ trợ của chính phủ. Tài chính của Đảo Sơn Hải ngoài tiền vay và dòng tiền xoay vòng, còn một phần đến từ sự bảo đảm của chính phủ, hắn đâu dễ dàng bị sụp đổ như vậy? Huống hồ một phần hoạt động thử nghiệm sẽ bắt đầu vào ngày mai, sẽ có dòng tiền hồi lại.”

Lý Minh Tiêu hoàn toàn không có tâm trạng, đặt bộ đồ ăn xuống cả người tựa ra sau. Mái tóc vuốt ra sau gục xuống xương mày, tạo thành một đường rẽ ngôi tự nhiên. Xương mày sắc nét nghiêng cắm vào thái dương, vì cấu trúc xương cao thẳng nên hốc mắt có vẻ sâu thẳm, tản ra ánh nhìn thâm thúy.

“Hà Kim Ngọc, tôi hỏi cậu.”

Hà Kim Ngọc bối rối ngẩng đầu.

Hôm nay Lý Minh Tiêu thể hiện sự nghiêm túc khác thường, “Cậu và Chu Đình Sâm rốt cuộc quen nhau từ khi nào? Đừng nói chuyện biệt thự Thu Băng, đoạn này tôi biết không tính.”

Hà Kim Ngọc lau miệng, hỏi ngược lại: “Anh hỏi cái này làm gì?”

“Bởi vì tôi không muốn dây dưa với cậu nữa.”

Ánh mắt Hà Kim Ngọc sáng lên.

Nhưng lời nói tiếp theo lại khiến cậu không thể nhẹ nhõm nổi.

Lý Minh Tiêu nói: “Cậu đối với Chu Đình Sâm và đối với chúng tôi vĩnh viễn không giống nhau. Theo tôi điều tra được, cậu và Chu Đình Sâm quen nhau không lâu đúng không? Hắn từ tiểu học đã luôn học ở Pháp, đến đại học mới về nước. Rõ ràng thời gian chúng tôi ở chung với cậu cũng xấp xỉ.”

Sắc mặt anh ta cực kỳ khó chịu: “Chu Đình Sâm có thể ngủ chung giường với cậu, có thể hôn cậu, chạm vào cậu, ôm cậu. Khi nói chuyện với hắn, cảm xúc của cậu luôn biến động rất lớn, đối với tôi thì lại lạnh nhạt, cậu quá bất công. Hơn nữa, Chu Đình Sâm vì cậu mà ngầm đi tìm tôi vô số lần! Hai giờ trước khi hắn đi Đảo Sơn Hải cậu biết hắn nói gì với tôi không? Hắn nói, nếu trong khoảng thời gian này cậu nói chuyện yêu đương với bất kỳ ai, hắn đều tính sổ lên đầu tôi! Còn nói cho tôi cậu không thích người tâm tư thâm trầm, bảo tôi nên sớm dẹp bỏ ý định với cậu.”

“Nhưng hắn thì đơn thuần à? Cậu đã sớm nhìn ra hắn đang giả vờ đúng không? Hắn trước mặt mọi người bôi nhọ tôi đánh hắn lúc đó cậu chính là đã nhìn thấy hết! Hà Kim Ngọc, cậu lại chọn giúp hắn che giấu?”

“...”

Hà Kim Ngọc sớm đã mặt trầm xuống, nghe anh ta kể lể sắc mặt dần dần cứng lại, “Tôi giúp hắn khi nào?”

Lý Minh Tiêu: “Cậu vừa nãy còn đang giúp hắn nói chuyện, cậu vẫn luôn giúp hắn! Miệng cậu nói chán ghét hắn, nhưng kỳ thật vẫn luôn mềm lòng với hắn. Hắn vào tù cậu là người đầu tiên giúp, Đảo Sơn Hải cậu vẫn là người đầu tiên! Hắn lừa cậu nhiều lần như vậy rồi cậu một lần cũng không nghi ngờ, mỗi lần đều chọn tin tưởng hắn!”

Anh ta buông tay, bất lực nhún vai: “Cậu thích hắn đi?”

“... Rắm chó!”

Hà Kim Ngọc trừng mắt: “Những chuyện này có liên quan gì đến anh? Thái độ của tôi đối với Chu Đình Sâm thế nào, làm gì có đến lượt anh quản? Lý Minh Tiêu, anh nên biết tôi có thể chịu đựng anh nhảy nhót trước mặt tôi là vì Hà Quang có mấy chục triệu hoa hồng hàng năm ở chỗ anh, nếu anh còn nói năng lung tung quản chuyện thiên hạ, tôi không ngại hai nhà đoạn giao!”

“...”

Lý Minh Tiêu giơ tay bực bội xoa tóc, vẫn không cam lòng, cúi người ngồi xổm trong tầm nhìn của Hà Kim Ngọc, cười lấy lòng: “Vậy cậu có thể thử thích tôi không?”

“...”


Ra khỏi cửa, Hà Kim Ngọc khoác áo khoác lông cừu dựa nghiêng vào cửa xe, trong gió lạnh châm một điếu thuốc.

Hai ngón tay kẹp, đôi môi đỏ tươi lượn lờ phả ra làn khói nhẹ, che khuất đôi mắt đen thẳm.

Cậu nghiêm túc suy nghĩ một lúc, giơ tay gọi Tiểu Đào đến, hỏi một câu khiến cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Tôi đối với Chu Đình Sâm rất mềm lòng sao?”

back top