Chương 72
Không đợi Tiểu Đào trả lời, hắn đã tự giễu cười khẽ lắc đầu, “Không có gì, quay về đi.”
Tiểu Đào khó hiểu, ngồi vào ghế lái liếc nhìn kính chiếu hậu, hỏi: “Vậy, ngày mai ngài có đi dự lễ thử nghiệm thương mại ở Đảo Sơn Hải không? Thư mời của Chu thị đã đặt ở văn phòng rồi.”
Hà Kim Ngọc hạ cửa sổ xe xuống, tàn thuốc run rẩy, tro bụi ào ào rơi trong gió lạnh, lắc đầu, “Không đi, về công ty.”
Mọi người ở công ty đã về hết, Hà Kim Ngọc kiệt sức sau khi thêm ca đã nằm sụp xuống giường sofa, bất động.
Ban đầu hắn nghĩ rằng chỉ cần trốn đi thật xa thì sẽ không đi vào vết xe đổ với Chu Đình Sâm. Sau này, hắn biết Chu Đình Sâm cũng trọng sinh, còn nói hận hắn, rồi sau đó lại không hận, nói yêu hắn. Hắn không thể hiểu nổi rốt cuộc người này muốn làm gì.
Dần dần, hắn cảm thấy Chu Đình Sâm hình như là nghiêm túc.
Nhưng, tình yêu được sinh ra từ sự hối hận này có thể kéo dài được bao lâu đây? Có lẽ ba năm, có lẽ mười năm, rồi lại phí thời gian biến thành như trước, hắn không tin tưởng để đánh cược thêm một lần, cũng không muốn đánh cược nữa.
Cứ nghĩ rằng chỉ cần cắn chặt không buông lời, Chu Đình Sâm đơn phương cũng không thể tiến thêm bước nào với hắn, nên mới tùy ý hắn làm ra những chuyện đó.
Là hắn quá tự cho là mình tâm tư sắt đá, không ngờ Chu Đình Sâm đã vô tình thay đổi điểm mấu chốt của hắn, từng bước dung túng cho hắn ngày càng tiến lại gần. Điều khiến Hà Kim Ngọc sợ hãi nhất là—hắn lại không hề phát hiện ra!
Sao hắn lại không phát hiện? Chẳng lẽ hắn đã lặng yên không tiếng động chấp nhận Chu Đình Sâm rồi sao? Không, từ rất lâu trước đây, Chu Đình Sâm đã tiêu hao hết niềm tin, sự kỳ vọng của hắn. Thời gian lại làm tan biến cả oán hận của hắn, cho nên bây giờ hắn ngoài Hà Quang ra không muốn bất cứ thứ gì khác.
Hà Kim Ngọc nắm chặt một mảnh ga trải giường nhỏ, nghiền nát trong lòng bàn tay. Hắn không hiểu tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy, những sự dung túng vô tri vô giác kia rốt cuộc là gì...
Hắn bị mất ngủ.
Sáng hôm sau, hắn gọi Tiểu Đào và Tiểu Lý đến.
Hà Kim Ngọc ngồi thẳng trên bàn làm việc, xương mày lạnh lùng, ánh mắt vì quá trịnh trọng mà ẩn hiện sát khí, Tiểu Lý không khỏi thẳng lưng.
“Tiểu Đào, cắt đứt hết thảy mọi liên hệ giữa Hà Quang và Chu thị. Lát nữa tôi sẽ ủy quyền cho cô, cô cùng với bộ phận hoạt động hợp sức nghĩ ra thông cáo gửi đến các công ty truyền thông, phải đảm bảo Chu thị sẽ không có bất kỳ dính líu nào với Hà Quang trên internet hoặc các lĩnh vực khác. Nếu hội đồng quản trị ra sức ngăn cản thì không cần để ý, có chuyện gì tôi gánh cho cô, cô cứ việc làm.”
Tiểu Đào ngây người. Hà Kim Ngọc chỉ vào Tiểu Lý: “Sau đó tôi sẽ lấy lý do bảo trì tàu thuyền để thu hồi toàn bộ đội hình vận tải đường biển. Cậu đích thân đi Đảo Sơn Hải nghiệm thu, phải làm cho mọi chuyện kín kẽ, thấy cậu Chu Đình Sâm hẳn sẽ hiểu ý tôi là gì, không cần lo lắng.”
Hà Kim Ngọc đứng dậy, ra lệnh: “Vẫn là câu nói đó, tôi muốn cắt đứt hết thảy liên hệ với Chu Đình Sâm! Ngoại trừ những lời tôi nói trên, chỉ cần có thể đạt được yêu cầu của tôi, các cậu cứ tùy tiện làm, mọi thứ tôi gánh vác.”
Tiểu Đào bị đẩy một phen, cắn răng nói: “Tùy tiện thu hồi đội hình có thể sẽ làm tổn hại danh tiếng của Hà Quang trên thị trường, còn có các báo xã, như vậy người Thủ Đô sẽ mặc định là chúng ta hạ lệnh phong sát Chu thị...”
“...”
Hà Kim Ngọc dừng lại một chút, “Tôi không quản được những thứ đó, đi làm đi.”
Nếu lại mềm lòng, tình thế nhất định sẽ lao điên cuồng về nơi mà hắn không muốn nhất. Đến lúc đó Chu Đình Sâm thì viên mãn, hắn biết khóc ở đâu đây?
Hắn từ trước đến nay không phải là người tốt như Tào Bất Phàm, làm đến mức đó vì người khác thật sự không cần thiết.
Sau khi trọng sinh hắn cố ý tránh xa mọi thứ của Chu gia, do đó hai nhà vẫn chưa có dính líu sâu sắc, việc cắt đứt cũng tương đối tiện hơn. Có các công ty truyền thông làm dư luận xã giao, Hà Quang vẫn chưa chịu ảnh hưởng quá nhiều.
Chu Đình Sâm giống như bị hắn kéo từ máy tính vào thùng rác để “một phím xóa”, sau đó hắn không bao giờ hỏi đến chuyện Đảo Sơn Hải nữa.
Lại lần nữa mở ra cường độ làm việc cao hàng ngày, cả người quay cuồng giữa công việc, họp hành và các loại tiệc tùng ba điểm một đường, thỉnh thoảng dẫn bộ trưởng đi công tác ở hải ngoại.
Nhưng đám lão già nước ngoài đó hình như uống càng lúc càng lợi hại, còn lắm chuyện, thường xuyên đào hố cho hắn, những vấn đề nhỏ xíu không chê phiền phức truy vấn, cho đến khi nghe được câu trả lời họ muốn, làm Hà Kim Ngọc mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
Hắn mang theo mình mùi nước hoa nồng nặc hỗn độn trở về nước, về đến nhà mệt mỏi đổ vật ra ngủ. Nửa đêm đột nhiên dạ dày quặn thắt, ôm bồn cầu nôn hơn nửa giờ, suýt chút nữa nôn ra cả bữa cơm tất niên.
Đêm nay hắn coi như xui xẻo lớn, nôn xong bò dậy từ sàn nhà đi rót nước, không cầm chắc làm vỡ ly nước, vừa ngồi xổm xuống đưa tay thu dọn còn bị mảnh thủy tinh cứa vào.
Hà Kim Ngọc rất là vô ngữ mà phủi tay, uống qua nước lạnh, thầm nghĩ đêm nay mọi việc không thuận, mau chóng về phòng ngủ thôi.
Căn hộ của hắn là kiểu duplex rộng 400 mét vuông. Vừa bước lên cầu thang, mặt Hà Kim Ngọc bỗng trắng bệch, một chân dẫm hụt, cả người va vào cầu thang, ôm bụng há miệng, đau đến một câu cũng không nói nên lời.
Cơn đau co rút như điện giật ập đến, cả đoạn thắt lưng giống như bị ném vào máy xay thịt, chỉ nửa phút, cả người hắn đều ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch như nước rửa.
Chung cư trống vắng quạnh quẽ, đèn cầu thang gần bếp đảo cũng chưa bật. Hà Kim Ngọc lảo đảo lết vào phòng ngủ, nắm lấy điện thoại đầu giường, run rẩy còn chưa kịp bấm mã tín hiệu, mắt tối sầm lại ngất đi.
Tỉnh lại, vẫn là trên chiếc giường đó. Hà Kim Ngọc đầu óc trống rỗng một lúc, mới nhận ra cơ thể dính nhớp, chạy vào phòng tắm tắm rửa một cái.
Trong nhà có thuê dì giúp việc, hôm nay hắn trở về nên dì giúp việc đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, mảnh thủy tinh vỡ cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Hà Kim Ngọc rửa mặt đánh răng mặc đồ chỉnh tề xuống lầu, hôm nay hắn không có tâm trạng chải chuốt, chỉ mặc một bộ vest ôm sát người, ngồi trong nhà ăn gặm nửa miếng sandwich.
“Hai ngày nay dạ dày tôi hơi khó chịu, dì xem có món canh dưỡng dạ dày nào làm một chút, tối nay tôi về uống.”
Dì giúp việc đang tưới hoa, lên tiếng đáp lời.
Buổi trưa, hắn cực kỳ quý trọng mạng sống mà đi bệnh viện kiểm tra.
Tô Bạch nhìn đơn kiểm tra và các loại phim chụp của hắn, gương mặt đầy ưu sầu liên tục lắc đầu, đặt đơn lên bàn: “Hà Tổng à, dạ dày của ngài là bệnh cũ, tôi đã nói là cái này hoàn toàn phải dựa vào dưỡng, tôi vẫn kiến nghị ngài xin nghỉ dài hạn ở công ty, nghỉ ngơi một thời gian. Dạ dày là cơ quan cảm xúc, ngài tu dưỡng đồng thời tốt nhất là giữ tâm trạng vui vẻ, như vậy có lợi cho bệnh tình chuyển biến tốt.”
Hà Kim Ngọc: “... Tôi cố gắng.”
“Cố gắng?” Tô Bạch hít một hơi: “Ngài và Lang thiếu gia thật không hổ là bạn bè, chẳng có ai nghe lời bác sĩ cả! Đều nói bệnh này không thể tức giận, hai người các cậu thì hay rồi, người này tính tình lớn hơn người kia. Khoảng thời gian trước Lang thiếu lại không biết vì sao cảm xúc kích động, nếu không phải hôm đó tôi vừa vặn ở Lang gia thì cậu ấy đã đi đời rồi. Đặc biệt là Hà Tổng cậu! Bệnh của cậu cần phải tĩnh, tĩnh dưỡng! Hai người các cậu đều phải giữ tinh thần và thể chất vui vẻ thì bệnh mới khỏi được! Chỉ dựa vào uống thuốc là không được!”
Tiểu Đào: “... Ngài chỉ nói bệnh của Hà Tổng thôi.”
“...”
Vì Hà Kim Ngọc căn bản không tuân theo lời dặn của bác sĩ, có bệnh mới nhớ đến đi bệnh viện, dẫn đến mỗi lần đều bị Tô Bạch mắng một trận rồi mới về.
Hà Kim Ngọc nhìn đơn kiểm tra các chỉ số đều không tốt của mình, có chút bực bội: “Gần đây tâm trạng tôi rất tốt mà.”
Hắn tìm kiếm sự đồng tình nhìn về phía Tiểu Đào, Tiểu Đào đền đáp hắn một nụ cười thương mại rạng rỡ.
“Hà Tổng, điện khẩn!” Phó tổng vô cùng lo lắng chạy tới, “Là Tiểu Lý.”
Hà Kim Ngọc tò mò thầm nghĩ Tiểu Lý không phải xin nghỉ đông đi nghỉ phép sao?
Đưa tay nhận lấy, “Là tôi, nói đi.”
Đầu dây bên kia tín hiệu không tốt lắm, dòng điện kêu rè rè truyền đến từ ống nghe, đối phương thở dốc gấp gáp: “Hà Tổng, Đảo Sơn Hải xảy ra chuyện rồi! Một khu âm nhạc quán mới xây đột nhiên xảy ra sụp đổ quy mô nhỏ, có người bị chôn bên trong, người của tôi vẫn đang cùng đội thi công tiến hành cứu hộ!”
Hà Kim Ngọc nhíu mày: “Đã biết. Chính phủ nghiệm thu chưa?”
“Vẫn chưa kịp, chỉ tự kiểm tra qua một lần, người bị kẹt trong đống đổ nát là người của ban quản lý Chu thị đến nghiệm thu.”
Dứt lời, đối diện một trận xào xạc, tiếp đó truyền đến từng đợt tiếng ồn ào, ồn ào đến mức Hà Kim Ngọc phải đưa điện thoại ra xa một chút.
“Người đã được cứu ra!” Tiểu Lý dừng lại một chút, giọng nói đều mơ hồ: “Chỉ có một người... Là Chu Đình Sâm! Đầu một bên có vết thương rõ ràng, ngực phải bị thép đâm thủng, hiện tại người đã bị sốc! Hà Tổng, chúng ta bây giờ phải làm gì đây ạ!”
Nghe thấy cái tên này, Hà Kim Ngọc suýt chút nữa lại tối sầm mắt, lảo đảo hai bước ngã ngồi dựa vào ghế.
Chu Đình Sâm? Hắn sao lại ở bên trong?!
Hỏng rồi, hỏng rồi—
Cả người lập tức bị nhéo lên, tim đập như trống bỏi. Hắn bóp ngón tay cố gắng làm mình trấn tĩnh lại, ra lệnh cho Tiểu Lý đưa điện thoại cho thư ký của Chu Đình Sâm.
“Bảo toàn bộ đội ngũ y tế trên Đảo Sơn Hải dốc toàn lực, mặc kệ phải trả giá nào cũng phải giữ được một hơi cho Chu Đình Sâm về nước! Tôi bây giờ phái tài xế đi đã không kịp rồi... Tôi đi quân đội tìm người, các cậu làm tốt công tác tiếp đón, nhớ kỹ! Dùng hết mọi cách cũng phải giữ mạng hắn lại cho tôi!”
Vứt điện thoại xuống, Hà Kim Ngọc không chờ xe, một mình lao đến gara, đạp chân ga lao ra khỏi CBD.
Hắn lúc này không có thời gian đi theo quy trình, một vòng tay lái quẹo vào Quân Ủy, hấp tấp xông vào văn phòng thiếu tướng, nắm lấy Hoắc Siêu và đơn giản thuật lại sự việc.
Hắn và Hoắc Siêu vốn có giao tình, nghe nói việc này Hoắc Siêu cũng vô cùng lo lắng, khẩn cấp liên hệ quân khu bên tỉnh ven biển, điều động hai chiếc trực thăng chở nhân viên y tế và thiết bị lên đảo với tốc độ nhanh nhất.
“Khoảng chiều là về, tối sẽ đến Thủ Đô.” Hoắc Siêu đặt điện thoại xuống, liếc nhìn dấu chân trên cửa, “Lần sau, không được như vậy.”
“Đã biết.”
Hà Kim Ngọc ngồi xuống, nặng nề gãi tóc, ngón tay bất an gõ ghế sofa. Hắn giống như một sợi dây bị kéo căng ở hai đầu, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ đứt tung.
Tim hắn gần như nhảy ra khỏi cổ họng: “Tôi thật không hiểu tại sao hắn cứ nhất quyết phải nhận cái dự án này, tôi khuyên rất nhiều lần đều không được...”
Bây giờ lại xảy ra chuyện này, cũng không thể dựa vào việc ném tiền, ném nhân mạch mà giải quyết được. Hắn chỉ có thể cầu nguyện người không có việc gì.
Hoắc Siêu trấn an hắn: “May mắn là xảy ra chuyện lúc công ty nghiệm thu, chờ đến khi chính phủ phái người đi thì toàn bộ công ty của họ đã tiêu đời rồi.”
“Đúng vậy, lại cứ nhằm lúc nghiệm thu mà sụp.” Ánh mắt Hà Kim Ngọc trầm xuống.
Còn rất nhiều việc chờ hắn xử lý, hắn không thể ở lại Quân Ủy lâu. Quay lại trung tâm thành phố, hắn bảo Tiểu Đào theo dõi công ty và áp chế nhiệt độ dư luận, còn mình thì sớm chạy đến bệnh viện, cho người chuẩn bị đội cấp cứu chờ sẵn.
Đầu dây bên Tiểu Lý vẫn duy trì cuộc gọi, trực thăng đón người đến trung tâm thành phố rồi đổi sang tài xế hắn phái đi tiếp ứng, rút ngắn thời gian cực hạn trong vòng ba giờ để đến Thủ Đô.
Màn đêm buông xuống, chân trời rủ xuống.
Ráng chiều huyết hồng gần như muốn thiêu cháy, nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Gió mạnh ở sân bay thổi bay vạt áo Hà Kim Ngọc, kéo theo ánh hoàng hôn. Hắn bước nhanh về phía đám đông mênh mông, nhưng khoảnh khắc cửa khoang mở ra, động tác của hắn lại không tự chủ được mà chậm lại.
Tay chân hắn lạnh buốt, sắc mặt tái nhợt lạnh lẽo, nhìn một đám áo blouse trắng vây quanh, gấp gáp khiêng người đàn ông ra khỏi cabin.
“Nhịp tim 128/phút, da ẩm lạnh, huyết áp <90mmHg, hô hấp nông nhanh, hắn sắp không chịu nổi rồi!”
“Thuốc co mạch không có tác dụng... Lấy keo thể tự nhiên đến!”
Một mũi tiêm lòng trắng trứng huyết thanh cao cấp được tiêm vào, bác sĩ lau mồ hôi. Bánh xe gần như ma sát ra tia lửa trên mặt đất, một đường đưa người đến phòng cấp cứu.
Nghe thấy câu “Người sắp không được”, trái tim Hà Kim Ngọc lại lần nữa bị nắm chặt toàn bộ, “Mau đi gọi điện cho Chu gia! Mặc kệ cô dùng cách gì, tìm bằng tốc độ nhanh nhất người có nhóm máu AB khớp với Chu Đình Sâm! Đúng rồi, gọi Tào Bất Phàm và Triệu Tiểu Vân cũng đến!”
“Vâng!” Tiểu Lý kêu vài người rồi cất bước đi.
Tầm mắt Hà Kim Ngọc hỗn loạn, trong đầu toàn là đám đông mờ ảo, lộ ra bàn tay dính máu và xi măng vẫn không nhúc nhích, ngay cả huyết khí cũng không còn.
Hắn vô thố quay cuồng tại chỗ, một quyền vô lực buông xuống bên cột đá.
Sự sợ hãi và nôn nóng cực độ bao phủ hắn. Hắn không thể chấp nhận Chu Đình Sâm tiến lại gần, đồng thời, cũng không thể chấp nhận Chu Đình Sâm “rời đi” bằng cách này.
Hắn vừa kinh hãi vừa sợ hãi, nhưng ngay lúc căng thẳng tột độ, hắn lại kinh ngạc trấn tĩnh lại.
Hắn tại chỗ hít sâu vài hơi, lau mặt, xoay người rời khỏi bệnh viện, lái xe thẳng tiến đến nhà họ Lang!
Vụ sụp đổ âm nhạc quán không phải là tai nạn, thời gian, địa điểm, nhân vật mọi thứ đều giống như định mệnh đã an bài, quá đỗi trùng hợp, thậm chí trùng hợp đến mức kỳ lạ!
Hắn không biết là ai làm, nhưng bất kể là ai nhúng tay, chỉ cần hắn tìm được người đó thì không sai.
Thế là hắn xuống xe, một tay đẩy người quản gia và bảo tiêu đang chặn đường, một mình xông vào Lang gia, một cước đá văng cửa phòng Lang Trang.
Lang Trang tiều tụy dựa vào đầu giường, mệt mỏi chán chường được Lang Mẫu từng muỗng đút thuốc uống, cửa phòng đột nhiên bị mở ra một cách bạo lực từ bên ngoài!
Hà Kim Ngọc ba bước làm hai bước xông đến, nắm lấy hắn kéo xuống giường, quát lên: “Chuyện Đảo Sơn Hải, có phải mày làm không!”
