Nói là không để trong lòng.
Nhưng tôi lại mơ thấy Tần Hành liên tục mấy đêm.
Hình ảnh lúc nhỏ, lúc lớn.
Quen thuộc... và cả hoàn toàn xa lạ.
Trong mơ, tôi nhập viện.
Anh ta mặc áo blouse trắng, lúc thì ra vào phòng bệnh của tôi không ngừng, rất bận rộn.
Lúc thì yên lặng canh gác bên giường bệnh của tôi, chăm chú nhìn tôi.
Ánh mắt hòa lẫn sự bi thương, đau khổ, không cam lòng...
Khi sự nghẹt thở đó lại ập đến khiến tôi khó thở, tôi đột ngột mở mắt.
Giống như con cá bị c.h.ế.t đuối, sau khi được hồi sinh lại không ngừng hít thở dồn dập.
Tôi lau mồ hôi lạnh một cách lộn xộn, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh và dần tỉnh táo lại.
Đẩy cửa phòng ra, căn nhà vẫn trống vắng.
Mấy ngày nay Tần Hành đi sớm về khuya, số lần gặp mặt đếm trên đầu ngón tay.
Tôi mở điện thoại, liên tục gõ chữ rồi xóa đi trong khung chat của hai người.
Cuối cùng vẫn không gửi tin nhắn đi.
Ngón cái nhẹ nhàng lướt qua ảnh đại diện quen thuộc đó.
Tự lẩm bẩm:
"Chậc, đều tại cậu, nếu chịu gặp mặt nhiều hơn thì đâu đến mức phải gặp trong mơ."
