Không ngờ lại gặp mặt nhanh như vậy.
Tối hôm sau, tại tiệc trưởng thành của em trai tôi.
Lạc Dần vừa nhìn thấy tôi đã hừ lạnh một tiếng:
"Cái đồ não yêu đương như anh còn biết về à, em còn tưởng anh chỉ nhớ người yêu, quên luôn tiệc trưởng thành của em rồi."
Tôi chưa kịp mở lời, ánh mắt nó lại sáng rực lên, nhìn về phía sau tôi.
"Anh Tần Hành! Em nhớ anh muốn chết!"
Lạc Dần lao thẳng vào lòng Tần Hành: "Tốt quá, anh cũng đến."
Tôi khoanh tay nhìn Lạc Dần: "Hai đứa thân thiết từ khi nào thế?"
Lại nhìn Tần Hành: "Hôm nay không cần bận rộn ở bệnh viện sao?"
Lạc Dần "chậc" một tiếng:
"Tiệc trưởng thành của em sao anh Tần Hành có thể không đến được, anh ấy vẫn luôn giữ liên lạc với em, chúng em thân nhau lắm, đâu như anh trước kia nói không thèm quan tâm anh ấy là không quan tâm nữa.
"Mặc dù em biết rõ, anh Tần Hành liên lạc với em đều là để tìm hiểu về... ừm..."
Tần Hành nhanh chóng bịt miệng Lạc Dần.
"Chuyện bệnh viện gác lại rồi, tiệc trưởng thành mà, kiểu gì cũng phải cố gắng đến dự."
Rồi mỉm cười với Lạc Dần, mang theo ý đe dọa khó hiểu:
"Ăn nhiều vào, nói ít thôi, với lại, chỉnh lại cách xưng hô của em đi, anh cậu đã chia tay với bạn, trai, cũ rồi."
Lạc Dần nhìn tôi đầy nghi ngờ: "Ai biết lần này anh ấy kiên trì được bao lâu."
"Cái thằng nhóc con này." Mẹ tôi đi đến, khẽ nhéo tai nó.
"Lại nói năng mất dạy với anh con hả?"
Ôm tôi vào lòng vỗ nhẹ: "Con trai làm tốt lắm, mẹ tin con."
Lạc Dần bất mãn: "Anh ấy lớn đến chừng này còn là con trai cưng! Còn em là nhóc con!"
Nó tức giận quay người bỏ đi.
Mẹ tôi bất lực đuổi theo.
Tần Hành lặng lẽ nhích đến bên cạnh tôi, vai kề vai.
"Lạc Dần tính cách như thế, thực ra nó quan tâm cậu hơn ai hết."
Tôi nhẹ giọng nói: "Tôi biết."
Tôi biết hơn ai hết rằng gia đình yêu thương tôi.
Vì vậy hy vọng thời gian trôi chậm lại, chậm hơn nữa.
