Kết thúc buổi tiệc, Tần Hành không biết bị chập dây thần kinh nào, uống say khướt.
Tôi dìu anh ta về phòng mình, ném mạnh lên giường, lại bị anh ta kéo theo ngã xuống giường.
"Chậc, nặng c.h.ế.t đi được." Tôi vỗ vỗ mặt anh ta, "Trông đẹp trai thế này, mà cơ bắp lại chẳng ít chút nào."
Tần Hành đè lên người tôi, mơ màng mở mắt, cười với tôi, chủ động cọ má vào lòng bàn tay tôi.
"Tôi vui lắm Lạc Kỳ... Gặp lại cậu lần nữa... thật sự vui lắm..."
Bộ dạng say xỉn này, không hiểu sao khiến tôi nảy sinh ý muốn trêu chọc.
Tôi mở lời: "Vui đến thế cơ à? Vì sao?"
"Ừm... Bí mật."
Tần Hành trước mặt tôi, từ nhỏ đến lớn đều như một cuốn sách mở.
Mới mấy năm không gặp, trong cuốn sách lại có thêm nhiều dòng chữ mà tôi không thể hiểu.
Tôi nhẹ nhàng vỗ mặt anh ta: "Rốt cuộc cậu còn giấu tôi bao nhiêu chuyện?"
Tần Hành ngẩn người, dường như đang suy nghĩ nghiêm túc.
Suy nghĩ xong, anh ta lầm lì mở lời:
"Thực ra... hồi đó tôi không muốn ra nước ngoài."
Tôi sững sờ: "Không phải cậu chủ động xin điều chuyển ra nước ngoài sao?"
Tần Hành lắc đầu mạnh, hốc mắt lập tức đỏ hoe:
"Tôi có một bí mật đã giữ rất nhiều năm... nhưng bị ba tôi phát hiện, ông ấy giận quá nên đuổi tôi ra nước ngoài..."
"Bí mật gì?"
Tần Hành tủi thân nhìn tôi:
"Tôi là Alpha, nhưng tôi cũng thích một Alpha..."
Tần Hành im lặng một thoáng, nỗi đau trong mắt nhiều đến mức không chứa nổi.
Giọng nói rất nhẹ: "Anh ấy mất rồi."
Oong một tiếng, thế giới dường như bị ấn nút tắt tiếng, chỉ còn tiếng ù ù bên tai.
Ngực tôi nghẹn lại, mới giật mình nhận ra mình đã quên cả thở.
Thì ra.
Người Tần Hành thích thật sự không phải tôi.
Một lúc lâu sau, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình.
Yết hầu khẽ động:
"Cậu thích anh ấy lắm sao..."
"Thích..." Tần Hành hơi nhổm người lên, cánh tay chống bên tai tôi, nhìn xuống tôi.
Nước mắt rơi xuống như đứt dây.
"Nhưng... nhưng tôi không có khả năng cứu được anh ấy lúc anh ấy bị bệnh. Là vì tôi không có khả năng, nên mới chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình quan tâm dần dần mất đi.
"Cho nên lần này, cậu không thể xảy ra chuyện."
Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên khóe mắt Tần Hành, nhỏ xuống khóe mắt tôi.
Đốt cháy cả trái tim tôi thành một vết sẹo.
Ánh mắt đau khổ không cam lòng của Tần Hành trong giấc mơ lại hiện về.
Chẳng trách.
Anh ta đang dùng sự tiếc nuối dành cho người khác để bù đắp lên người tôi.
Tần Hành nhìn tôi thật sâu, đột nhiên cúi người đến càng lúc càng gần.
"Tôi nhớ cậu lắm... thật sự rất nhớ..."
Hơi thở hòa quyện, một cảm giác mềm mại ẩm ướt phủ xuống môi tôi.
Tần Hành cẩn thận l.i.ế.m láp, hôn.
Tôi đẩy anh ta ra, đầu ngón tay hơi run rẩy:
"Tần Hành, cậu biết tôi là ai không?"
Tần Hành lại nhào lên, gấp gáp cắn nhẹ môi tôi.
"Đừng đẩy tôi ra... đừng rời xa tôi..."
Rồi vùi đầu vào n.g.ự.c tôi cọ loạn xạ.
"Có tiếng tim đập... thật tốt."
Tôi nắm chặt ga giường.
Thôi kệ đi, tùy anh ta.
Không thích tôi cũng tốt.
Ít nhất...
Khi tôi rời đi, anh ta sẽ không phải trải qua nỗi đau xé lòng lần thứ hai.
