Ngày phẫu thuật, tất cả mọi người đều rất căng thẳng.
Chỉ có tôi và Tần Hành không căng thẳng.
Lạc Dần đi tới đi lui: "Buổi chiều là phẫu thuật rồi, sao hai người lại điềm tĩnh thế hả!"
Tần Hành nhìn tôi:
"Tôi là bác sĩ.
"Với lại, tôi nhất định sẽ không để cậu ấy xảy ra chuyện."
Tôi nhìn Tần Hành: "Tôi tin cậu ấy."
Sau khi thuốc mê được tiêm vào, ý thức lại chìm vào bóng tối.
Trong mơ màng, tôi lại nhìn thấy cảnh tang lễ đó.
Lần này, tôi thấy đôi mắt đỏ ngầu mất kiểm soát của Tần Hành.
Thấy anh ta tiều tụy, hối hận tự trách.
Thấy anh ta suy sụp, thấy anh ta... mắt đỏ hoe đứng bên bờ biển.
Chậm rãi, không chút do dự bước vào vùng biển đen kịt đó.
Sóng lớn cuộn trào ập đến, nuốt chửng bóng hình anh ta, nuốt chửng mọi thị giác và thính giác.
Khi nhìn thấy hình ảnh rõ ràng trở lại.
Tần Hành đang mệt mỏi ngồi dậy từ trên giường, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Ánh mắt hoang mang dần dần được thay thế bằng sự kinh ngạc, run rẩy lấy điện thoại ra, chăm chú nhìn.
Mười mấy giây sau, nước mắt liên tục rơi xuống màn hình.
Anh ta mở danh bạ có tên viết tắt là L, gõ từng chữ một.
Rồi nhấn gửi.
