VÌ GÃ TRA NAM, ALPHA ĐỈNH CẤP TỰ BIẾN MÌNH THÀNH OMEGA KÉM CỎI

Chương 17

Ca phẫu thuật rất thành công.

Chỉ là sau khi tỉnh lại, tôi hình như đã đánh mất một số ký ức.

Trực giác mách bảo tôi, những ký ức đó rất quan trọng.

"Mất ký ức gì chứ." Lạc Dần gác chân lên ghế cạnh giường bệnh: "Em thấy anh chỉ là bị di chứng thuốc mê thôi."

Tôi lười cãi nhau với thằng nhóc, chỉ hỏi một câu:

"Tần Hành đâu? Hôm nay cũng rất bận sao?"

Kể từ sau phẫu thuật, tôi ít gặp anh ta.

Ngay cả hôm nay xuất viện, cũng không thấy bóng dáng anh ta.

"Anh Tần Hành không nói với anh sao?"

Tôi nghi hoặc: "Nói gì?"

"Anh ấy bắt đầu nghỉ phép từ hôm qua mà, chắc là do thời gian này quá mệt mỏi. Hình như hôm nay anh ấy đi hóng gió ở bờ biển, em cũng định đi theo, nhưng anh ấy bảo em ở lại chăm sóc anh."

"Bờ biển...?"

Tôi sững lại, đầu đột nhiên đau dữ dội, mỗi dây thần kinh đều nhói lên âm ỉ.

"Tôi phải xuất viện!" Tôi siết chặt ga giường: "Đi làm thủ tục ngay."

Tôi đạp ga hết cỡ, Lạc Dần ngồi ghế phụ nắm chặt dây an toàn, liếc nhìn tôi.

"Em còn chưa nói, sao anh biết chính xác địa điểm ở đâu?

"Anh, sao vẻ mặt nghiêm trọng thế, rốt cuộc là sao ạ?"

Tôi không trả lời.

Bầu trời âm u lại bắt đầu đổ mưa lất phất.

Khung cảnh xung quanh không ngừng tua lại, ký ức từng chút một quay về.

Càng lúc càng rõ ràng.

 

back top