VÌ GÃ TRA NAM, ALPHA ĐỈNH CẤP TỰ BIẾN MÌNH THÀNH OMEGA KÉM CỎI

Chương 3

Trong bãi đỗ xe ngầm.

Tống Minh không tự nhiên liếc nhìn khóe mắt tôi, giọng nói lạnh nhạt:

"Chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, cậu..."

Tôi mở lời cắt ngang: "Chúng ta chia tay đi."

Tống Minh sững sờ một chốc, rồi nhíu mày, giọng điệu đầy mỉa mai:

"Giận rồi à? Chỉ vì một tai nạn thôi sao?

"Được thôi, lần này chia tay được mấy hôm đây?"

Tôi siết chặt tờ báo cáo ung thư trong túi.

Lên tiếng: "Mãi mãi."

Tống Minh nhíu mày sâu hơn, muốn nói gì đó, thì người quản lý bên cạnh kéo tay áo anh ta.

"Fan đuổi tới rồi."

Tống Minh nhìn đám người đang chạy tới phía trước, bước chân lên xe.

"Tùy cậu."

Anh ta không hề liếc nhìn tôi lấy một lần.

Chỉ cần anh ta nhìn một cái, sẽ phát hiện thân thể tôi đang hơi đứng không vững, và cả những giọt mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.

"Kìa bên kia!"

"Tống Minh! Tống Minh!"

Các fan hâm mộ vây lại, tôi bị một người vô tình va vào vai.

Cảnh tượng chao đảo trước mắt hoàn toàn đổ sụp, nỗi sợ hãi to lớn lập tức nuốt chửng tôi.

Trước khi ngã xuống, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc lao tới, quỳ một gối xuống, cánh tay vững vàng đỡ lấy thân thể đang rơi xuống của tôi.

Tôi nhắm mắt lại, có thứ ấm nóng nhỏ xuống mặt, bên tai là giọng nói run rẩy:

"Lạc Kỳ..."

Là Tần Hành.

Khi mở mắt ra lần nữa, xung quanh là một môi trường vừa lạ vừa quen, trên đầu giường đặt một chiếc ly thủy tinh rỗng, và những viên thuốc đã được mở.

Tôi nhìn quanh, xác nhận đây là căn nhà mà Tần Hành từng ở trước khi ra nước ngoài.

Chống tay ngồi dậy, thấy màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.

Hiển thị tin nhắn mới nhất được gửi đến.

Mẹ tôi:

"Con trai, chuyện hot search là sao thế?"

Em trai tôi:

"Cái gì mà CP 'Tống Đường' nghi ngờ lộ tin hẹn hò, em đã bảo tên Tống Minh đó chẳng ra gì mà!"

Ba tôi:

"Chuyện kết hôn, con phải suy nghĩ lại cho kỹ đi!"

Cơn đau sau gáy lại truyền đến rõ ràng.

Nửa tháng trước khi tôi đề nghị muốn kết hôn với Tống Minh, ba tôi đã tức giận đến mức dùng roi mây quật tôi.

"Dây dưa với một tên khốn như thế ba năm còn chưa đủ, con còn muốn kết hôn bí mật với nó, dây dưa cả đời không danh không phận sao!"

Nhưng tôi vẫn cố chấp, thậm chí còn đặt làm nhẫn cầu hôn, hẹn thời gian gửi đến tay Tống Minh.

Chỉ còn nửa tháng nữa là đến ngày bất ngờ, vậy mà hôm nay tôi lại phát hiện mình mắc ung thư, còn nhận thêm "bất ngờ" từ Tống Minh.

Tôi siết chặt điện thoại, các khớp ngón tay trắng bệch.

Ba năm qua, tôi đã liều mạng muốn chứng minh chân tình của mình cho Tống Minh.

Lại cố chấp muốn chứng minh với người khác rằng lựa chọn của tôi không sai, vì vậy tôi không quay đầu.

Thời gian trôi qua, đó là chấp niệm hay là tình yêu.

Tôi không biết.

Nhưng khoảnh khắc ngã xuống, điều tôi có thể xác nhận là.

So với việc mất đi Tống Minh.

Thực ra tôi... còn sợ c.h.ế.t hơn.

Tôi chỉ là một người bình thường.

Tôi chỉ sợ mất đi hơi thở tươi mới.

Sợ mất đi người thật lòng yêu tôi.

Sợ điều cuối cùng mình để lại cho người thân chỉ là đau khổ và thất vọng.

Tôi mở khóa màn hình.

"Con sai rồi.

"Con không cần Tống Minh nữa, thật đấy."

 

back top