"Tỉnh rồi?"
Giọng nói quen thuộc vang lên ở cửa.
Tần Hành không biết xuất hiện từ lúc nào, lười biếng dựa vào tường.
Khuôn mặt đó vẫn đẹp như trong ký ức.
Mái tóc dài ngang vai, một nửa được búi gọn phía sau, một nửa ngoan ngoãn ôm lấy xương quai xanh.
Áo cardigan dệt kim màu xám được mặc lỏng lẻo, hai cúc áo trên cùng mở toang, để lộ cơ n.g.ự.c trắng lạnh thấp thoáng.
"Nhìn đủ chưa?" Tần Hành nhướng mày.
Anh ta trèo lên giường, hai tay chống hai bên người tôi, cúi người đến gần: "Đẹp không?"
Vẫn cà lơ phất phất như trước đây.
Quả nhiên tiếng nức nở nghe thấy trước khi ngất xỉu chỉ là ảo giác.
Tôi không hề né tránh ánh mắt của mình, rồi vươn tay đẩy anh ta ra.
"Bình thường."
Tần Hành giả vờ tủi thân: "Chậc, cậu vẫn không có mắt nhìn như vậy."
"Cậu về nước khi nào? Và sao hôm nay lại xuất hiện ở đó?" Tôi hỏi.
"Tình cờ đi ngang qua thôi."
"Từ đâu?"
Tần Hành luôn đột ngột xuất hiện vào lúc tôi cần giúp đỡ nhất.
Từ nhỏ đã như vậy.
Lại bị anh ta nhìn thấy bộ dạng chật vật.
Tôi đứng dậy.
"Thôi... Cảm ơn cậu hôm nay, tôi đi đây."
Chưa đi được hai bước đã bị Tần Hành dùng một tay chống tường chặn đường.
Tôi đổi hướng, nhưng cũng bị cánh tay kia của anh ta chắn lại, hoàn toàn bị kẹt giữa anh ta và bức tường.
"Đi đâu? Về nhà họ Lạc hay là nhà cậu với Tống Minh? Bây giờ đều không tiện phải không?"
Tôi ngước lên, nhíu mày: "Cậu điều tra tôi?"
Tần Hành cười: "Là quan tâm."
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi dưới của mình.
"Cậu xem, cậu ngất xỉu không chịu uống thuốc, tôi đành phải hy sinh bản thân đút cho cậu, quan tâm cậu đến mức môi tôi còn bị cắn rách đây này."
"Hung dữ quá." Anh ta cúi người, càng lúc càng gần môi tôi, giọng nói mập mờ.
"Đòi chút bồi thường, không quá đáng chứ..."
Ánh đèn chiếu lên mặt anh ta, khiến cả khuôn mặt càng thêm yêu nghiệt.
Cái hình tượng này của anh ta mới thực sự hợp làm công tử phong lưu.
Đáng tiếc...
Tôi không né tránh, ngược lại còn đón nhận.
Khi môi sắp chạm nhau, Tần Hành đột ngột tránh đi, vành tai đỏ đến mức có thể rỉ máu.
Đúng là hổ giấy.
Tôi nắm lấy cằm anh ta, buộc anh ta nhìn thẳng vào tôi.
"Không phải muốn bồi thường sao?"
Tần Hành lắp bắp: "Không cần, không cần nữa, môi là tự tôi cắn..."
Tôi buông tay, đẩy anh ta ra.
"Vậy tôi đi trước, cảm ơn cậu hôm nay."
Sau lưng truyền đến giọng nói chắc chắn của anh ta.
"Cậu sẽ quay lại thôi."
Tôi nghi hoặc, nhưng không quay đầu.
