Nghề nghiệp của Tống Minh đặc thù, nên anh ta không thường xuyên sống chung với tôi, chỉ thỉnh thoảng mới đến.
Trong nhà đa phần là đồ đạc của tôi.
Cơn đau tuyến thể từng cơn truyền đến.
Tôi đang cuộn mình trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần, cánh cửa truyền đến tiếng mở khóa bằng vân tay.
Mở mắt ra liền nhìn thấy vẻ mặt của Tống Minh chuyển từ kinh ngạc sang hiểu rõ.
Anh ta từ từ mở lời, như thể thở phào nhẹ nhõm:
"Sao? Không phải nói lần này là mãi mãi sao? Bây giờ lại tra lịch trình của tôi, cố ý chờ tôi về à?"
Giây tiếp theo, Tần Hành thò đầu ra từ phòng ngủ:
"Lạc Kỳ, chiếc đồng hồ này có mang đi không?"
Rồi, khoảnh khắc nhìn thấy Tống Minh, anh ta liền đi thẳng đến trước mặt tôi, giống như một con ch.ó lớn bảo vệ chủ.
Vẻ mặt Tống Minh cũng cứng lại, vừa kinh ngạc vừa ghét bỏ:
"Sao cậu lại ở đây?"
Tôi tháo chiếc đồng hồ trong tay Tần Hành, ném vào ghế sofa: "Không cần mang đi, đây là quà tôi tặng cậu ta, không thuộc về tôi."
Gồng mình nhìn Tống Minh.
"Tần Hành là tôi đưa đến, giúp tôi dọn đồ.
"Nhưng anh yên tâm, tôi chỉ dọn hành lý của mình, đồ của anh, tôi sẽ không lấy thêm một món nào."
Căn phòng đột nhiên im lặng.
Tống Minh hơi thất thần nhìn chằm chằm tôi, vài giây sau, giọng nói đầy giận dữ vang lên:
"Cậu có ý gì? Định dọn ra ngoài à?"
Tần Hành lạnh mặt:
"Chứ còn gì nữa?"
Tống Minh đánh giá Tần Hành, rồi liếc nhìn tôi.
Ánh mắt pha lẫn không thể tin và chế giễu:
"Có người mới rồi sao? Chẳng trách.
"Giả vờ làm nạn nhân trên buổi hòa nhạc có ý nghĩa gì không, rõ ràng cậu vẫn y như ba năm trước, chẳng hề thay đổi.
"Còn nói tin nhắn nhận được chẳng có vấn đề gì, bây giờ người ta đã về nước, thực ra cậu đã sớm lén lút..."
Rầm
Một tiếng động trầm đục, dứt khoát.
Tần Hành ánh mắt lạnh lẽo: "Anh ăn nói cho sạch sẽ."
