Tống Minh lảo đảo lùi lại.
Tôi nắm chặt cổ tay Tần Hành, ngăn anh ta hành động bồng bột nữa.
Thái dương giật lên thình thịch, tôi cố nén ý muốn đ.ấ.m Tống Minh một cú:
"Việc chúng tôi chia tay là chuyện của chúng tôi, Tần Hành chỉ là bạn bè."
Tôi tự nói, không để ý đến thân thể Tần Hành bên cạnh đột nhiên cứng đờ.
"Trước kia anh không thích cậu ấy, tôi liền tránh xa, bây giờ chúng tôi triệt để kết thúc rồi, tôi ở bên ai là chuyện của tôi."
"Bạn bè?" Tống Minh bị đ.ấ.m một cú, tức đến đỏ mắt.
"Cậu nghĩ Tần Hành coi cậu là bạn bè sao?"
"Mắc mớ gì đến anh." Tần Hành lại muốn xông lên, tôi nhanh mắt c.h.ế.t dí nắm chặt anh ta.
Tôi nhíu mày: "Anh lại có ý gì?"
Tần Hành cúi đầu: "Lạc Kỳ..."
"Tần Hành, cậu dám thề không." Tống Minh giận dữ nhìn chằm chằm, "Thề là cậu chỉ coi Lạc Kỳ là bạn bè, thề là cậu không, thích, cậu ấy."
Đầu óc tôi lập tức ong ong, tôi quát: "Anh phát điên cái gì thế."
Giây tiếp theo, giọng nói Tần Hành vang lên không chút do dự, từng chữ rõ ràng:
"Tôi vốn dĩ không thích cậu ấy."
Không thích tôi?
Một cảm xúc khó hiểu chợt lóe lên, nhưng rối như tơ vò, căn bản không nắm bắt được.
"Đây tính là gì?" Tống Minh mở lời, "Cậu không dám thề đúng không, bởi vì cậu..."
"Tôi không thích cậu ấy." Tần Hành lạnh mặt ngắt lời, nghiêng đầu không nhìn tôi, "Nếu tôi thích cậu ấy, vậy thì cậu ấy sẽ..."
"Đủ rồi." Tôi quát lên ngăn lại, kéo Tần Hành đi ra ngoài: "Chúng ta đi thôi."
Đầu óc rối bời, không muốn nghe bất cứ điều gì nữa.
"Chưa đủ." Ánh mắt Tống Minh nhiễm lên sự điên cuồng, nghiến răng với Tần Hành:
"Lấy bản thân ra diễn trò thì tính là gì, tôi muốn cậu thề, nếu cậu thích Lạc Kỳ, vậy thì cậu ấy sẽ, không được c.h.ế.t yên lành, cậu dám không?"
Oành một tiếng, có thứ gì đó trong lòng tôi hoàn toàn sụp đổ.
"Tống, Minh!" Tần Hành gầm lên từ cổ họng: "Anh đúng là..."
Mắt anh ta đỏ ngầu, nắm tay siết chặt nổi đầy gân xanh, cả người căng như một cánh cung đã kéo hết cỡ.
Tôi im lặng.
Chậm rãi, từ từ hít sâu một hơi.
Nhẹ nhàng buông lỏng sự kiềm chế đối với Tần Hành.
"Tần Hành... đ.ấ.m anh ta đi."
