Khi tỉnh lại, Cố Cảnh Lâm đã đi công tác rồi.
Tối qua trước khi ngủ, tôi lơ mơ nghe thấy anh ta nói phải ra ngoài.
Còn hỏi tôi có muốn đi cùng không.
Tôi không thèm nghĩ ngợi đã từ chối.
Anh ta không có ở nhà, chính là cơ hội tốt để tôi chuồn.
Tôi không thật sự thích anh ta, sao có thể đi cùng anh ta được.
Anh ta quá tự tin rồi.
Sau mấy ngày tôi giả vờ ngoan ngoãn, lần này anh ta ra ngoài cũng không bắt quản gia phải canh chừng tôi nữa.
Tôi đã trốn thoát rất suôn sẻ.
Để quản gia không phát hiện, tôi cố tình chỉ mang theo một chiếc túi nhỏ.
Đơn giản như thể chỉ là ra ngoài đi dạo phố.
Đồ trong túi không nhiều.
Là tiền mặt tôi lén lút tích cóp được, rút ra khỏi thẻ từ trước.
Cùng với vài món đồ Cố Cảnh Lâm tặng tôi, loại mà vừa nhìn đã biết rất đắt tiền.
Khi hít thở không khí tự do, tôi xúc động đến mức suýt rơi nước mắt.
Ha ha, tạm biệt Cố Cảnh Lâm.
Không đúng.
Vĩnh biệt!
Ông đây phải đến một nơi không có Alpha, làm lại một thằng đàn ông thẳng chân chính!
