Để thả lỏng cảnh giác của Cố Cảnh Lâm và quản gia, tôi cố tình giả vờ ngoan ngoãn suốt mấy ngày.
Cố Cảnh Lâm còn thấy khó tin.
“Dạo này sao lại ngoan ngoãn thế?”
Anh ta ôm eo tôi, hết hôn rồi lại hôn.
Bàn tay to lớn luồn vào trong vạt áo tôi, xoa nắn.
Cả người tôi theo bản năng cứng đờ, nhưng vẫn không thoát khỏi vòng tay anh ta.
“Tôi nghĩ kỹ rồi, Cố Cảnh Lâm.
“Tôi thấy cứ tiếp tục sống như bây giờ cũng không tệ, hình như tôi càng ngày càng không thể rời xa anh được…
“Chỉ là không biết anh có nghĩ giống tôi không…”
Nói xong, tôi giả vờ thẹn thùng cúi đầu, má hơi nóng ran.
Nói mấy lời sến sẩm này đến mức ngay cả tôi cũng suýt tin là thật.
Cố Cảnh Lâm nhìn tôi hồi lâu, vẻ mặt trầm tư.
Anh ta véo má tôi, buộc tôi phải ngẩng đầu đối diện với anh ta.
“Nhìn thẳng vào mắt tôi, nói lại lần nữa xem.”
Tôi l.i.ế.m môi, ánh mắt lảng tránh.
Cố Cảnh Lâm bất mãn thúc giục, “Lừa tôi sao?”
Tôi lắc đầu, vội vàng nói:
“Tôi thật sự càng ngày càng không thể rời xa anh được.”
Tôi dừng một chút, lại không nhịn được hỏi thêm một câu:
“Cố Cảnh Lâm, anh sẽ không vứt bỏ tôi đâu, đúng không?”
“Không.” Cố Cảnh Lâm hài lòng cong khóe môi, dường như tin tưởng tuyệt đối.
Anh ta cúi đầu, tìm đến môi tôi mà hôn.
Môi răng quấn quýt, hơi thở hòa quyện.
Tin tức tố nồng nhiệt đậm đặc lên men trong không khí.
Tối nay, động tác của anh ta ôn nhu hơn bao giờ hết.
Bám vào bờ vai trước mặt, ý thức tôi dần trở nên mơ màng, hai chân vừa mềm vừa mỏi.
Cổ họng không kìm được bật ra một tiếng ưm ưm.
Âm thanh không lớn, nhưng lại rõ ràng đến bất thường.
Khiến tôi và Cố Cảnh Lâm thoáng chốc đều sững sờ tại chỗ.
Mẹ nó, đây là âm thanh tôi có thể phát ra ư?!
Tôi bừng tỉnh, xấu hổ đến mức muốn nổ tung, vội vàng lấy cái gối bên cạnh che mặt lại.
“Cố Cảnh Lâm, nhanh lên, đừng có dây dưa nữa…”
