XUYÊN ĐẾN THẾ GIỚI ABO, TÔI ÔM CON CỦA KIM CHỦ BỎ TRỐN

Chương 3

Khi tỉnh lại, trời đã nhá nhem tối.

Những hình ảnh hỗn loạn tối qua cứ liên tục tua lại trong đầu tôi.

Quả nhiên Cố Cảnh Lâm không phải thứ tốt đẹp gì.

Không chỉ cắn tôi, còn cưỡng hôn tôi.

Hôn thì thôi đi.

Còn thừa lúc đầu óc tôi choáng váng, trưng dụng bàn tay của tôi.

Chết tiệt!

Tôi bật dậy khỏi giường, chửi vào không khí một tràng:

"Cố Cảnh Lâm cái đồ khốn nạn, thần kinh, chỉ biết cắn người lung tung!"

Chửi xong, cơ thể lại vô cớ hồi tưởng lại cảm giác được bao bọc bởi mùi hương linh lan.

Thậm chí còn hơi mềm chân.

Sợ đến mức tôi lắc đầu, cố gắng đẩy cái ý nghĩ kinh khủng đó ra ngoài.

"Rốt cuộc là chuyện gì thế này!"

Tôi xoa xoa mặt, ôm cục tức xuống lầu.

Phải tìm cách rời khỏi đây.

Cứ ở lại nữa, sớm muộn gì cũng không giữ được trong sạch.

Vừa đến gần cổng lớn, quản gia đột ngột xuất hiện phía sau.

"Kỳ thiếu gia muốn làm gì ạ?"

"Tôi... hóng gió chút."

"Thiếu gia đã dặn, vì sức khỏe của cậu, tốt nhất nên nghỉ ngơi trên giường."

Lời này nói cứ như tôi vừa làm gì với anh ta vậy.

"Không cho ra ngoài thì không cho thôi, hừ."

Nói xong, tôi cố ý đi bước dài trong sân để quản gia thấy, chứng minh tôi và Cố Cảnh Lâm không hề làm gì bậy bạ.

Đang đi thì bên ngoài truyền đến tiếng động cơ ô tô.

Chiếc xe chầm chậm dừng lại, Cố Cảnh Lâm bước xuống xe.

Anh ta thấy tôi, bước chân khựng lại, lông mày hơi nhếch lên.

Tôi cười giả lả: "Anh về rồi à?"

Ánh mắt Cố Cảnh Lâm di chuyển từ cổ tôi lên mặt.

"Đang đợi tôi sao?"

Anh ta tự xem trọng bản thân quá rồi.

Đối diện với khuôn mặt không biểu cảm của anh ta, tôi mím môi.

Bản năng cầu sinh chiếm thế thượng phong.

Lời phủ nhận nuốt lại vào bụng.

Tôi cười khan hai tiếng, giọng nhỏ như muỗi kêu.

"À... ừm, đợi anh tan làm."

Vừa nói ra đã muốn tự tát mình một cái.

Hèn nhát quá.

Cố Cảnh Lâm nhìn tôi vài giây, đột nhiên tiến lại gần.

Mùi hương linh lan lại thoảng qua, còn lẫn với một chút mùi sữa dừa nhàn nhạt.

Tôi muốn lùi lại, nhưng lại cố kìm nén.

Cố Cảnh Lâm đưa tay ra, ngón tay hơi lạnh chạm vào gáy tôi.

Chỗ bị anh ta cắn vẫn còn nhói đau.

Cảm giác tê dại trào lên khiến tôi suýt nhảy dựng.

"Vẫn còn đau?" Anh ta hỏi bâng quơ.

Tôi cố giữ bình tĩnh, "Cũng tạm."

Anh ta thu tay về, đáy mắt lóe lên một tia cười.

"Vậy sau này tôi về đều phải thấy cậu đợi tôi."

??

Tôi chỉ khách sáo một chút thôi mà.

Anh ta lại còn ra yêu cầu nữa chứ.

 

back top