Sáng hôm sau.
Tôi đang ngủ ngon lành thì bị Cố Cảnh Lâm gọi dậy.
Tôi không vui trừng mắt nhìn anh ta, "Làm gì?"
"Thắt cà vạt giúp tôi."
Cái vẻ đương nhiên đó của anh ta làm tôi cực kỳ khó chịu.
Thấy tôi không tình nguyện, Cố Cảnh Lâm nhắc nhở:
"Đừng quên tại sao cậu lại ở đây."
Lời chửi rủa đến miệng lại phải nuốt vào bụng.
Tôi vẫn còn rất xa lạ với thế giới này.
Thêm vào đó, nguyên chủ "tiểu khổ qua" này luôn phải làm việc trả nợ cho ông bố, không có bạn bè thân thích gì.
Tiền trong tài khoản còn bị ông bố rẻ tiền kia chuyển đi hết.
Trong thời gian ngắn, tôi quả thực chỉ có thể dựa vào Cố Cảnh Lâm.
"Chậc" một tiếng, tôi lầm bầm: "Tự mình không có tay à? Còn phải để tôi thắt cà vạt."
"Không có tay cậu dùng tốt bằng."
Cố Cảnh Lâm nhìn tôi đầy ẩn ý.
Tay tôi... dùng tốt?
Tiếng "Ong" một cái.
Trong đầu tôi lại bắt đầu phát sóng những hình ảnh mờ ám đó.
Máu dồn lên mặt.
Tôi như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức xù lông.
"Anh bị biến thái à, Cố Cảnh Lâm anh ta..."
Lời chửi còn chưa kịp thốt ra, đã bị anh ta cắt ngang.
"Nghĩ đến cái gì rồi?" Anh ta vẻ mặt vô tội, lông mày hơi nhúc nhích.
"Tự cậu đầu óc không trong sạch, còn trách tôi?"
Ai không trong sạch?
Rõ ràng là anh ta nói năng gây hiểu lầm.
Tôi lắp bắp nửa ngày, đành nuốt cục tức này vào.
"Nhanh lên."
Cố Cảnh Lâm hơi cúi người, ghé lại gần hơn.
Mùi hương linh lan của anh ta hung hăng xộc vào mũi tôi.
Mùi sữa dừa kia thì lại biến mất.
Tôi nghiến răng, bực bội thắt cà vạt cho anh ta.
Ước gì dùng cà vạt này siết c.h.ế.t anh ta luôn.
Nhưng cái mùi hương c.h.ế.t tiệt của anh ta vô khổng bất nhập, làm tôi rối bời, ngón tay không nghe lời chút nào.
"Ngốc quá."
Cố Cảnh Lâm bất đắc dĩ tự mình thắt cà vạt.
Trước khi đi, anh ta liếc mắt xuống nhìn tôi một cái, quan tâm hỏi:
"Cần tôi giúp không, Kỳ Duẫn?"
Tôi biết ngay mà, anh ta vẫn còn thèm khát tôi!
Nói đi cũng phải nói lại.
Cơ thể này thật sự kỳ lạ hết sức.
Cứ ngửi thấy mùi của Cố Cảnh Lâm là lại cảm thấy nóng nảy khó chịu.
Tôi bối rối quay lưng lại với anh ta, ném lại một câu "Ông đây không cần" rồi chuồn mất.
