XUYÊN ĐẾN THẾ GIỚI ABO, TÔI ÔM CON CỦA KIM CHỦ BỎ TRỐN

Chương 8

Ngủ đến nửa đêm, quản gia lên tìm tôi một lần.

"Kỳ thiếu gia, bây giờ cảm thấy thế nào rồi ạ?"

Tôi yếu ớt rên rỉ vài tiếng, "Chỗ nào cũng không ổn..."

"Cần tôi gọi bác sĩ đến khám không ạ?"

Gọi bác sĩ?

Thế chẳng phải ai cũng biết tôi bị Cố Cảnh Lâm làm cái chuyện kia rồi sao!

Thế này thì tôi còn mặt mũi nào nữa?!

Tưởng tượng ra cảnh tượng đó, tôi sợ đến mức lập tức liên tục từ chối.

"Tôi... đã đỡ hơn nhiều rồi."

Quản gia vừa đi, cơn buồn ngủ cũng tan biến gần hết, tôi lại không nhịn được chửi vài câu Cố Cảnh Lâm.

Trong cơn xúc động, còn vô tình kéo căng chỗ bị sử dụng quá mức.

Đau đến mức tôi run b.ắ.n cả người, nhăn nhó ôm eo nằm xuống lại.

Vừa quay đầu, Cố Cảnh Lâm không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa.

Cái vẻ mặt cười như không cười đó chắc chắn là đã chứng kiến hết mọi chuyện vừa rồi.

Tôi lập tức im bặt, đơn phương chọn chiến tranh lạnh với anh ta, lật người quay lưng lại.

"Giận rồi sao?"

Chuyện này còn cần anh ta hỏi à?

Tôi không thèm đếm xỉa đến anh ta.

Cố Cảnh Lâm một tay kéo tôi ra khỏi chăn.

Mùi hương linh lan từ người anh ta tỏa ra, xen lẫn mùi sữa dừa, rất hiệu quả trong việc làm dịu đi sự mệt mỏi trên người tôi.

Cố Cảnh Lâm vuốt nhẹ tóc mái trước trán tôi, nói: "Tối qua tôi vốn định tha cho cậu rồi, chẳng phải cậu vẫn cứ quấn lấy đòi tiếp tục sao?"

Tôi trợn tròn mắt, làm sao tôi có thể làm ra chuyện đó được.

Tôi còn mong anh ta nhanh chóng buông tha cho tôi nữa là.

"Đừng nói bậy!"

Tôi bực tức đẩy anh ta ra.

Cố Cảnh Lâm cười cười, sau khi thả xong tin tức tố an ủi cho tôi thì liền ra ngoài.

 

back top