Tôi cứ ngỡ đêm hôm đó chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.
Không ngờ, đó lại là khởi đầu cho cơn ác mộng của tôi.
Cố Cảnh Lâm – cái tên cầm thú cuồng nhiệt với việc phát tình đó.
Sau đêm hôm đó, cứ như thể anh ta đã mở ra cánh cửa dẫn đến một thế giới mới, hoàn toàn bị nghiện.
Mỗi tối sau khi tắm xong, anh ta lại đè tôi ra hôn.
Sau đó thì không thể cứu vãn được, thay đổi đủ mọi kiểu để giày vò tôi.
Tôi kêu khổ không ngừng.
Khóc lóc, chửi bới, van xin.
Nhưng chẳng có tác dụng gì hết.
Cố Cảnh Lâm còn hùng hồn biện minh cho hành vi của mình:
“Đây là nhu cầu bình thường sau khi AO đánh dấu.
“Kỳ Duẫn, chẳng lẽ cậu chưa từng học qua tiết sinh lý cấp ba sao?”
Tôi đương nhiên là chưa từng học.
Tôi có phải người của thế giới này đâu, làm sao mà hiểu rõ mọi chuyện ở đây được.
Tôi chỉ biết.
Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì tôi cũng sẽ phế trên giường mất.
Không được.
Tôi không thể ở cái nhà này thêm một ngày nào nữa.
Tôi mặc kệ ông bố rẻ tiền của nguyên chủ nợ Cố Cảnh Lâm bao nhiêu tiền.
Tôi chỉ muốn giữ lấy cái mạng nhỏ của mình.
Chạy!
