Nghe lời hệ thống, lúc này, tôi đang ngồi trên bức tường ngoài biệt thự của Diệp Vân Châu, nhìn vào sân vườn đèn đuốc sáng trưng, lòng không khỏi run sợ.
Tuy đã nghĩ ra kế hoạch chữa khỏi chân cho nam chính sớm, nhưng đến lúc thực sự phải hành động, tôi vẫn muốn rút lui.
"520, tôi thực sự phải vào sao? Nhỡ bị phát hiện, Diệp Vân Châu không xé xác tôi ra à?" Tôi than phiền với hệ thống trong lòng.
【Chủ nhân, nếu người không vào, sẽ không có cơ hội chữa khỏi chân cho hắn ta, lẽ nào người muốn bị ném xuống biển cho cá ăn?】520 nhắc nhở một cách lạnh lùng.
Tôi cắn răng, dứt khoát lật người nhảy vào sân biệt thự.
Lúc tiếp đất không cẩn thận bị trẹo chân, đau đến mức tôi suýt hét lên.
Tôi cố nén đau, khom lưng, rón rén mò về phía tòa nhà chính của biệt thự.
Khó khăn lắm mới mò đến dưới một cửa sổ, qua khe hở của rèm cửa, tôi thấy Diệp Vân Châu đang ngồi trên sofa trong phòng khách, nhíu chặt mày, tay cầm ly rượu vang đỏ, ánh mắt âm u nhìn thẳng về phía trước, không biết đang nghĩ gì.
Tôi hít một hơi sâu, theo chỉ dẫn của 520, lấy ra một chiếc lọ nhỏ đặc chế từ trong túi, bên trong chứa thuốc có thể chữa lành vết thương ở chân anh ta.
Chỉ cần tìm cơ hội tiêm thuốc vào chân anh ta, là có thể kích hoạt chương trình điều trị.
Đúng lúc tôi đang vắt óc nghĩ cách lẻn vào phòng khách, đột nhiên nghe thấy tiếng quát lớn từ phía sau: "Ai? Anh làm gì ở đây!"
Lòng tôi thắt lại, tiêu rồi, bị phát hiện rồi!
520 cái đồ vô dụng này, người đến mà cũng không nhắc tôi.
Từ từ quay lại, tôi thấy một vệ sĩ cao lớn đang giơ đèn pin, cảnh giác nhìn tôi.
Đầu óc tôi quay cuồng, nhanh trí nói: "Tôi... tôi đến giao tài liệu quan trọng cho Diệp tổng, vừa rồi không cẩn thận bị lạc đường."
Vệ sĩ nhìn tôi từ trên xuống dưới, cười lạnh: "Giao tài liệu? Leo tường vào giao tài liệu? Anh nghĩ tôi sẽ tin sao?"
Nói rồi, hắn ta giơ tay muốn tóm lấy tôi.
Thấy tình thế không ổn, tôi bỏ chạy thục mạng, nhưng chạy chưa được mấy bước đã bị vài vệ sĩ nhanh nhẹn bắt được, xách tôi như xách con gà con đến trước mặt Diệp Vân Châu.
Vệ sĩ cung kính thuật lại toàn bộ sự việc.
Diệp Vân Châu nghe xong, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống người tôi, đầy vẻ dò xét, nhìn tôi một cái rồi bất chợt sững lại.
Tôi gượng gạo nặn ra một nụ cười, cắn răng chào: "Chào Diệp tổng." Giọng nói không tự chủ mang theo một chút run rẩy.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, dời tầm mắt, giọng điệu đầy chế giễu: "Tạ tổng đến giao tài liệu gì cho tôi, lấy ra cho tôi xem."
"Ha ha, tài liệu à..." Lòng tôi rối bời, tài liệu đâu ra chứ, 520!!! Giây phút quan trọng này, cậu chạy đi đâu rồi?! Tôi cuống quýt gào thét hệ thống trong lòng.
"Kéo ra ngoài xử lý sạch sẽ." Giọng nói lạnh lùng của Diệp Vân Châu như một con d.a.o băng, đ.â.m thẳng vào tim tôi.
Tôi nghiến răng, lao tới ôm chầm lấy chân anh ta, khóc lóc cầu xin: "Diệp tổng, hiểu lầm ạ! Tôi làm vậy là vì hôm nay ngài bắt tôi nhường dự án phía Đông thành phố, tôi thật sự không còn cách nào khác. Sau lưng tôi còn cả một công ty lớn đang chờ miếng cơm manh áo, dự án này thực sự rất quan trọng với tôi, xin ngài giơ cao đánh khẽ, lùi một bước đi ạ."
Vừa nói, tôi vừa nhân lúc anh ta không chú ý, nhanh chóng rút lọ thuốc ra, tiêm mạnh vào đùi của Diệp Vân Châu.
Diệp Vân Châu đau điếng, rên khẽ một tiếng, lật tay đẩy tôi ra.
Tôi loạng choạng, ngã phịch xuống đất, lúc này trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Cầu mong thuốc này phát huy tác dụng thật nhanh.
Vài vệ sĩ thấy vậy, không nói hai lời đi về phía tôi, đưa tay muốn kéo tôi đi.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Vân Châu lên tiếng ngăn lại: "Khoan đã."
Giọng nói không lớn, nhưng toát ra uy nghiêm không thể nghi ngờ.
"Lại đây." Anh ta lại lên tiếng, giọng lạnh lùng.
Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt sâu thẳm như hồ băng của anh ta, anh ta đang gọi tôi sao?!
Tôi không dám chần chừ, vội vàng bò dậy, ngoan ngoãn đi tới.
"Diệp tổng, tôi biết ngài là người tốt, ngài đại nhân đại lượng, chắc chắn sẽ thông cảm cho nỗi khó khăn của tôi." Tôi vừa nói những lời lấy lòng, vừa lén lút quan sát biểu cảm của anh ta.
"Ôm tôi." Diệp Vân Châu bất ngờ nói, giọng điệu bình thản nhưng mang theo một áp lực khó tả.
"Hả?" Tôi nhất thời không phản ứng kịp, hoàn toàn không ngờ anh ta lại đưa ra yêu cầu như vậy.
"Cần tôi nói lại lần nữa không?" Anh ta hơi nhíu mày, ánh mắt thoáng qua vẻ không vui.
Tôi nào dám trái lời, vội vàng cẩn thận cúi xuống ôm lấy anh ta, không dám thở mạnh, tim đập điên cuồng trong lồng ngực, như muốn nhảy ra ngoài.
Cứ thế giằng co vài phút, cảm giác như đã trôi qua mấy thế kỷ.
Cuối cùng, Diệp Vân Châu phá vỡ sự im lặng, mở lời: "Tiểu Ngũ, gọi bác sĩ Thẩm đến."
"Vâng." Vệ sĩ bên cạnh cung kính đáp lời, quay người nhanh chóng rời đi.
Trong lúc chờ đợi bác sĩ Thẩm, không khí trong phòng khách biệt thự nặng nề đến nghẹt thở.
Diệp Vân Châu dựa vào lòng tôi, ánh mắt lạnh lùng, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi, như đang cân nhắc xem nên xử lý tôi thế nào.
Tôi ôm anh ta, cánh tay đã tê dại, nhưng không dám lơ là chút nào.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng vội vã đến, chắc là bác sĩ Thẩm.
Ông thấy cảnh tôi đang ôm Diệp Vân Châu thì hơi sững lại, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bước nhanh đến bên cạnh Diệp Vân Châu.
