XUYÊN THÀNH NAM PHỤ BIA ĐỠ ĐẠN, TÔI BỊ NAM CHÍNH TÀN TẬT QUẤN LẤY

Chương 4

"Diệp tổng, có chuyện gì vậy?" Bác sĩ Thẩm quan tâm hỏi.

Diệp Vân Châu mặt lạnh tanh, chỉ vào đùi, nói ngắn gọn: "Vừa rồi chân có cảm giác rồi."

Diệp Vân Châu liếc nhìn tôi, tôi hiểu ý, vội vàng buông tay ra, lùi về một bên.

Bác sĩ Thẩm thấy vậy, lập tức ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra tình trạng chân của Diệp Vân Châu.

Ông vừa nhẹ nhàng ấn vào chân Diệp Vân Châu, vừa ân cần hỏi: "Có cảm giác không?"

Diệp Vân Châu vô thức lắc đầu, trong lòng đầy nghi hoặc, rõ ràng vừa rồi anh ta cảm nhận được chân có tri giác, sao giờ lại mất rồi?

Anh ta vô thức ngẩng đầu nhìn Tạ Chi Nghiêu, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu: Lẽ nào là vì cậu ta?

Kể từ khi Tạ Chi Nghiêu đến gần, chân anh ta bắt đầu có phản ứng.

"Cậu, lại đây." Diệp Vân Châu chỉ vào tôi, giọng điệu không thể nghi ngờ.

Tôi ngơ ngác, không hiểu anh ta lại muốn bày trò gì, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi tới.

Bác sĩ Thẩm tuy không hiểu hành động của Diệp Vân Châu, nhưng vẫn theo thông lệ, ấn thêm lần nữa vào chân anh ta.

"Có cảm giác rồi." Diệp Vân Châu vẻ mặt phức tạp, khó đoán.

Tuy rất khó tin, nhưng sự thật là như vậy, Tạ Chi Nghiêu có thể làm chân anh ta có tri giác.

"Cái này..." Ánh mắt bác sĩ Thẩm đảo qua đảo lại giữa tôi và Diệp Vân Châu, như thể phát hiện ra điều gì mới mẻ, rồi cười nhỏ: "Đây quả là kỳ tích y học."

Một lúc sau, bác sĩ Thẩm hoàn thành việc kiểm tra rồi cáo từ.

Tôi chớp lấy thời cơ, định mở lời nói rằng đã không có chuyện gì thì tôi có thể đi được chưa.

Đúng lúc này, điện thoại của tôi bất ngờ reo lên một cách chói tai.

Tôi vô thức liếc nhìn Diệp Vân Châu, thấy anh ta không ngăn cản, liền vội vàng quay người sang một bên bắt máy.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của trợ lý Tiểu Từ:

"Alo, Tạ tổng, cậu chủ nhỏ bị xảy ra chuyện rồi."

"Cái gì?" Nghe tin Chi Khiêm xảy ra chuyện, tim tôi thắt lại, vô thức quay đầu nhìn Diệp Vân Châu một cái, rồi hạ giọng nói: "Gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến ngay."

Vừa cúp máy, điện thoại đã nhận được tin nhắn địa chỉ.

Tôi hít một hơi sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, bước về phía Diệp Vân Châu.

"Diệp tổng, thật ngại quá, nhà tôi đột nhiên có việc gấp, hôm nay tôi xin phép không làm phiền ngài nữa."

Tôi cố gắng làm cho giọng mình nghe có vẻ thành khẩn và lo lắng.

"Ừ." Diệp Vân Châu chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.

Ban đầu tôi nghĩ Diệp Vân Châu sẽ không dễ dàng để tôi đi như vậy, dù sao vừa rồi anh ta còn muốn g.i.ế.c tôi, khiến tôi phải đề phòng tính khí của anh ta, không ngờ lần này anh ta lại thoải mái đến thế.

Lòng tôi thầm mừng rỡ, quay người chuẩn bị rời đi.

"Khoan đã." Giọng Diệp Vân Châu lại vang lên.

Tôi thầm đảo mắt trong lòng, quả nhiên, tôi biết mà, không đơn giản thế đâu.

"Tiểu Ngũ, đưa Tạ tổng đi, mang theo vài người." Diệp Vân Châu ra lệnh.

Tiểu Ngũ cùng vài người nhanh chóng lên xe với tôi, phóng nhanh đến địa chỉ Tiểu Từ gửi.

Trên đường đi, lòng tôi nóng như lửa đốt, liên tục thúc giục tài xế lái nhanh hơn, trong đầu toàn là những tình huống bất trắc mà Tạ Chi Khiêm có thể gặp phải.

Cuối cùng, xe dừng lại trước một nhà máy bỏ hoang.

Xung quanh hoang vắng, chỉ có vài tia đèn vàng mờ ảo lọt ra từ nhà máy, toát lên vẻ kỳ quái khó tả.

Tiểu Ngũ và những người khác theo sau tôi, cẩn thận đi vào bên trong nhà máy.

Vừa bước vào, tôi đã thấy Tạ Chi Khiêm bị trói trên ghế, miệng bị nhét một miếng vải rách, trên mặt có vài vết bầm tím, đang cố gắng giãy giụa.

Tôi siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nhìn về phía họ.

Bên cạnh đứng vài người đàn ông hung dữ, kẻ cầm đầu ngậm thuốc lá, vẻ mặt đắc ý nhìn tôi.

"Ôi chao, cuối cùng cũng đến rồi, Tạ tổng."

 

back top