Tiểu Khả Liên là do ta nhặt được khi du hành nhân gian.
Xuất thân hoàng thất, nhưng vận mệnh lại xui xẻo đến tận cùng, bị Tấn Đế sung làm vật liệu dự bị cho nhân đan (linh đan luyện từ người).
Mỗi ngày, đều sống dưới bóng đen của lò luyện đan.
May mắn thay, một ngày trước khi hắn biến thành đan dược, Tấn Đế bạo bệnh qua đời.
Những người khác sống sót, lại coi hắn là điềm không lành, hết lần này đến lần khác xua đuổi.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng tin tưởng nhìn ta đi qua, nhưng lại cố kìm nén không dám cầu cứu.
Lòng ta mềm nhũn, đưa tay về phía thân hình gầy yếu của hắn.
"Cùng ta về Kiếm Tông, được không?"
Tiểu Khả Liên gật đầu.
Trên đường đi, thấy hắn tư chất thông minh, ngoan ngoãn nghe lời, ta liền nảy ra ý định thu nhận đồ đệ.
Về đến tông môn, liền cử hành lễ bái sư.
"Rồi mở mắt ra... chính là quang cảnh lúc này."
Nghe ta kể xong hồi ức, Chu Diễm cũng đã cẩn thận giúp ta lau khô từng tấc da thịt.
Ta nằm trên giường, chui tọt vào chăn, chỉ lộ ra vành tai đỏ bừng.
Chu Diễm cố nhịn cười.
"Thay vì nói là xuyên đến trăm năm sau, Sư tôn vì sao không nghi ngờ, là người đã mất đi ký ức trăm năm?"
Ta đương nhiên đã từng nghĩ đến, nhưng không muốn suy nghĩ sâu xa.
Ta trong trăm năm này rốt cuộc đã mất nhân tính đến mức nào, mới xuống tay với Chu Diễm đã đủ đáng thương?
Ta nghẹn giọng hỏi hắn.
"Trong trăm năm này, chúng ta... chúng ta là quan hệ gì?"
"Sư tôn cố ý hỏi rồi."
"Vậy hài tử trong bụng ta, cũng là của ngươi?"
Chu Diễm bị chọc cười, nguy hiểm nheo mắt lại.
"Sư tôn hy vọng là của ai? Thượng Quan Vân? Khương Nam Hạc?"
Người trước là sư huynh, người sau là kẻ tử địch.
Ta há miệng, muốn nói lại thôi.
Biến cố trong trăm năm quá nhiều, ngược lại không biết nên hỏi gì.
Chu Diễm cũng không để tâm, dùng Thanh Khiết Thuật dọn dẹp căn phòng, vẻ thuần thục như đã làm rất nhiều lần.
Sau đó, hắn lấy một hộp thuốc mỡ gần hết, dùng ngón tay thô ráp chấm một chút.
Rồi luồn tay vào trong chăn.
Ta bật dậy như mèo xù lông.
"Ngươi làm gì?!"
"Bôi thuốc."
Chu Diễm vẻ mặt vô tội, trong mắt lóe lên ý cười.
"Đêm qua người quấn lấy ta diễn vở kịch vận phu sa vào hang ổ sơn tặc..."
"Không phải ta!"
Hắn thuận theo, sửa lời.
"Đêm qua Sư tôn bảo đồ nhi một người diễn tám tên sơn tặc, đồ nhi kiệt sức không sao, nghỉ ngơi là được. Nhưng Sư tôn trong hang sơn tặc đã dốc hết sức mà không thể chống cự, e là bị thương không nhẹ."
Ta chỉ xem như mình đã chết.
Không nghe thấy gì cả.
