XUYÊN TỚI TRĂM NĂM SAU MANG THAI CON CỦA ĐỒ ĐỆ

Chương 3

Trong lúc bôi thuốc, Chu Diễm không quên giải đáp nghi vấn.

"Hiện tại chúng ta đang ở nhân gian, đã sống năm năm. Sống như vợ chồng phàm tục, trải qua những ngày tháng yên bình ổn định. Ban ngày trồng hoa nuôi gà, ban đêm diễn diễn kịch."

Ta tự điều khiển bản thân thư giãn.

Cũng không có gì to tát.

Chẳng qua là bất chấp luân thường đạo lý ngủ với đồ đệ do chính mình nuôi lớn?

Chẳng qua là bại lộ bản tính chơi đủ loại play?

Chẳng qua là để lại hậu quả cho cái ta của trăm năm trước?

Không được, chuyện này thực sự rất lớn.

"Sư huynh giờ sống tốt không? Còn Khương Nam Hạc thì sao?"

Sư huynh Thượng Quan Vân che chở ta lớn lên, là người đối tốt với ta nhất trong Kiếm Tông.

Còn Khương Nam Hạc luôn đối nghịch với ta, động một chút là gây trở ngại cho ta.

Thần sắc Chu Diễm khựng lại, rồi thản nhiên nói.

"Bọn họ theo đuổi người mấy chục năm, đột nhiên phát hiện tình cảm sâu đậm với nhau. Đã kết hôn vài năm rồi, còn có con trước cả chúng ta."

Ta chấn động.

Nhận thức trực quan sức mạnh của thời gian.

Sư huynh từng vì muốn giải tức cho ta mà dùng kế nhốt Khương Nam Hạc vào chuồng heo, kẻ sau tức giận dùng phân viên thành cục ném trả thù sư huynh...

Những chuyện xưa này, giờ đây đều hóa thành bốn chữ.

Hoan hỉ oan gia.

Hơi ghê tởm.

Cuối cùng cũng bôi thuốc xong, mặt ta mới hết đỏ.

Chu Diễm thì như đã quen, rửa sạch tay.

Ta cuối cùng cũng phát hiện một sơ hở.

"Vì sao biết ta mất trí nhớ rồi, ngươi lại không hề kinh hoảng?"

Hắn liếc ta một cái, ánh mắt phức tạp khó phân biệt.

"Trăm năm này chúng ta cùng nhau trải qua quá nhiều chuyện."

"Phản bội Kiếm Tông, cửu tử nhất sinh, bị vạn người phỉ báng."

"Chỉ cần Sư tôn còn đó." Hắn hôn lên đỉnh đầu ta, mi mắt rủ xuống. "Chỉ cần Sư tôn còn đó."

"Những chuyện khác có tính là gì đâu?"

 

 

back top