Bốn Alpha Say Đắm, Beta Vạn Người Ghét Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 5

Đến ký túc xá, tôi gặp người chồng thứ hai của Kỳ Minh Dục, học bá Thẩm Khê.

Đúng như tên gọi của hắn ta, Thẩm Khê ôn hòa như ngọc, là học thần lạnh lùng trong mắt mọi người.

Nhưng chỉ có tôi biết, hắn ta mới là kẻ tàn nhẫn nhất.

Nếu nói Trì Mục Dã là con sói ngoài mặt, thì Thẩm Khê chính là con rắn ẩn dưới dòng suối, giỏi ngụy trang.

Trong sách gốc, hắn ta là công duy nhất không bài xích tôi, thậm chí còn thấy tôi trông không tệ, coi tôi như món đồ tiêu khiển lúc rảnh rỗi.

Vừa hay, tôi cũng thấy hắn ta trông không tệ, cứ chơi đùa cùng hắn ta vậy.

“Chào học thần, cậu đói không, tôi làm hộp cơm tình yêu cho cậu này.”

Nói xong, không đợi hắn ta từ chối, tôi lấy hộp cơm tôi bắt Kỳ Minh Dục làm trong cặp sách ra, đặt lên bàn hắn ta.

Trong sách gốc, tôi bắt Kỳ Minh Dục làm cơm hộp mỗi ngày để sỉ nhục cậu ta, sau đó mang cho mèo hoang ăn.

Bây giờ nghĩ lại, mèo hoang cũng khổ rồi.

Vừa đúng lúc, hộp cơm kinh tởm này cho chồng cậu ta ăn.

“Cảm ơn.” Thẩm Khê nhận lấy hộp cơm, hiếm hoi nở nụ cười với tôi.

Tôi cười đáp lại, nhưng trong lòng lại nghĩ: Giả tạo.

Đúng lúc này, Trì Mục Dã trở về, hắn ta mỉa mai: “Lão Thẩm, tao khuyên mày đừng ăn, ai biết cậu ta có bỏ độc vào không, sáng nay cậu ta còn chửi tao là đồ làm màu ở cổng.”

“Không đâu, Ninh Tự không xấu xa như thế.” Thẩm Khê thong thả đặt hộp cơm xuống, nói đỡ cho tôi.

Wow, tôi vỗ tay tán thưởng trong lòng.

Cuối cùng lại là mày xuống tay với tao tàn nhẫn nhất, đúng là giả tạo, để mày làm người tốt hết rồi.

“Đúng đó, sao tôi có thể bỏ độc chứ? Đây là do tôi dậy sớm tự tay làm đấy, chỉ có duy nhất một phần thôi.”

Tôi nín nhịn sự buồn nôn, cố tình nén giọng: “Anh Trì không phải là cũng muốn ăn đấy chứ, nhưng cái này là tôi làm riêng cho anh Thẩm mà~”

“Ai, ai thèm ăn!” Trì Mục Dã đã bị tôi làm cho ghê tởm thành công, giậm chân giận đến đỏ bừng mặt.

Đúng lúc này, Kỳ Minh Dục không biết từ đâu xuất hiện, phía sau còn theo sát người chồng cuối cùng của cậu ta, đàn anh Yến Hoằng.

Trì Mục Dã như tìm được cứu tinh, kéo Kỳ Minh Dục lại giải thích: “Mày không tin thì hỏi Tiểu Dục đi, sáng nay thằng Ninh Tự này chửi tao là đồ làm màu ở cổng.”

Yến Hoằng vội vàng đến giảng hòa: “Ôi chao, toàn chuyện nhỏ nhặt thôi mà…”

Kỳ Minh Dục bị Trì Mục Dã kéo lại, nhưng sự chú ý lại dồn vào hộp cơm trên bàn Thẩm Khê.

“Không có, em không nghe thấy.”

Nói xong, cậu ta với vẻ mặt nặng nề bỏ đi, Trì Mục Dã cuống quýt đuổi theo, Yến Hoằng liếc nhìn tôi một cái rồi cũng đi theo sau.

Trong phút chốc, chỉ còn lại tôi và Thẩm Khê, hắn ta mở hộp cơm ra, bên trong lại là hình trái tim được vẽ bằng tương cà.

“Ninh Tự, cái này thật sự là cậu làm riêng cho tôi sao?”

Tôi hơi lúng túng, nhưng vẫn cố cãi: “Đư... đương nhiên rồi, cậu ăn nhanh đi.”

Trời đất, Kỳ Minh Dục, cậu đang cố tình làm tôi xấu mặt đấy à!

“Uống nước không?”

Thẩm Khê đưa qua một chai nước điện giải, không biểu lộ cảm xúc.

Tôi đang khát, dù sao không uống thì phí.

Tôi bước tới giơ tay ra, rồi…

Không đỡ được.

Tôi chưa kịp chạm vào chai nước, hắn ta đã buông tay ra.

Theo bản năng, tôi nhanh mắt muốn đỡ lấy, rồi…

Bị vấp.

Ngã vào lòng Thẩm Khê.

Hành động quá thân mật khiến tôi sững sờ một lát, nhưng Thẩm Khê vẫn không hề biểu cảm.

Nhưng tôi vừa thấy rồi, hắn ta cố tình.

Không đợi tôi đứng dậy, hắn ta giữ nguyên tư thế đó, hơi cúi người xuống, nhặt chai nước vừa rơi lên.

“Xin lỗi, của cậu đây.”

Tôi giật giật khóe miệng, thoát ra khỏi vòng tay hắn ta.

“Không cần, sợ cậu bỏ độc.”

Không muốn ở cùng hắn ta nữa, tôi quay người bỏ đi.

Trước khi đóng cửa, tôi nghe thấy hắn ta cười khẽ một tiếng đầy ý xấu.

 

back top