Tôi thong dong đi học, chuẩn bị ngồi ở hàng cuối cùng ngủ bù.
Vừa nằm xuống, bên cạnh cộp một tiếng có người ngồi xuống.
Tôi mở mắt ra nhìn, là Trì Mục Dã đang mặt mày đen sạm.
Tôi lười quản hắn ta, nhưng hắn ta lại như một con mèo bị kích động, hít hít hai cái, rồi xù lông lên.
“Sao trên người mày nặng mùi Alpha thế?”
Có à? Tôi cũng hít hít, không ngửi thấy gì.
“Liên quan gì đến cậu?” Tôi lười biếng đáp lại.
“Thối quá, không biết mùi Alpha nào lại thối như vậy, không biết mắt nhìn của mày kiểu gì.”
“Ồ, rất đẹp trai.” Tôi cảm thấy chưa đủ, bồi thêm một câu: “Đẹp trai hơn cậu.”
“Mắt nhìn của mày kiểu gì vậy, trong trường còn có ai đẹp trai hơn tao sao?”
“Không phải tao nói mày đấy Ninh Tự, lần này mày lại nhắm trúng ai rồi?”
“Cái tin tức tố này khó ngửi như vậy, chắc chắn người cũng chẳng ra gì, tao khuyên mày nên mở to mắt ra…”
Hắn ta lải nhải không ngừng, làm tôi đau cả đầu, nhưng câu này thì không sai.
“Mày có nghe không đó, dù tao không thích mày, nhưng mày cũng không thể tùy tiện như thế chứ!”
…
“Im miệng!” Tôi không thể nhịn nổi nữa, mở mắt trừng hắn ta.
“Còn ồn ào nữa thì cậu đi ngồi cạnh Thẩm Khê đi.”
Hắn ta im bặt, vì hắn ta và Thẩm Khê có chút bất hòa.
Vừa là tình địch lại còn là đối tượng bị so sánh từ nhỏ.
Hắn ta thấy Thẩm Khê làm màu, Thẩm Khê thấy hắn ta không chịu học hành.
Lần này có thể yên tâm ngủ rồi.
Trong cơn mơ màng, có người cứ đẩy tôi.
“Bạn học Ninh Tự, mời em trả lời câu hỏi này.”
Yến Hoằng đứng trên bục giảng, bổ sung: “Mời bạn học Ninh Tự lên trả lời câu hỏi này, vừa nãy thầy thấy em giơ tay, chắc hẳn có ý kiến rất hay.”
Trì Mục Dã ở bên cạnh che miệng cười trộm.
Khoan đã, lúc trước tôi đọc sách, sao không thấy hắn ta tiện như vậy nhỉ.
Tôi đạp hắn ta một cái, không nhanh không chậm trả lời câu hỏi.
Yến Hoằng sững sờ, có vẻ không ngờ tôi lại trả lời tốt đến thế.
Cục cưng nhỏ, nghĩ cuộc sống ba năm làm công sở của tôi là sống vô ích sao.
