Bốn Alpha Say Đắm, Beta Vạn Người Ghét Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 7

Trả lời xong, tôi tiếp tục ngủ bù, Trì Mục Dã cũng không làm phiền tôi nữa, hiếm khi yên lặng.

Cho đến khi tôi ngủ đủ, thỏa mãn mở mắt ra, phát hiện đã tan học rồi.

Lớp học yên tĩnh và ấm áp, tay phải Trì Mục Dã cầm sách che nắng cho tôi, tay trái chống cằm, không nhúc nhích nhìn chằm chằm tôi.

Tôi khó hiểu chớp mắt, đối diện với hắn ta.

Hắn ta đột ngột phản ứng lại, vội vàng đứng dậy.

Khe hẹp không đủ chỗ cho hành động luống cuống của hắn ta.

Quả nhiên, hắn ta chuẩn xác ngã về phía tôi.

Trong khoảnh khắc, khóe miệng truyền đến cơn đau dữ dội.

Đồng tử hắn ta co rút lại, bàn tay nắm lấy cánh tay tôi siết nhẹ.

“Cậu đ*t mẹ còn không đứng dậy?” Tôi đẩy hắn ta ra, đứng dậy nhăn mặt xoa lưng bị cấn.

Khỉ thật, đau c.h.ế.t tôi rồi!

“Đè c.h.ế.t tôi rồi! Sao cậu nặng thế!” Tôi nghiến răng nghiến lợi tố cáo hắn ta.

“Tao, tao…”

Hắn ta mặt mày không thể tin được, muốn giải thích nhưng rồi lại im lặng, kéo tôi lại gần.

Thấy hắn ta sắp vén áo tôi lên, tôi lập tức đưa tay chống đỡ, giữ khoảng cách giữa hai người.

“Cậu làm gì? Chiếm tiện nghi chưa đủ, còn muốn giở trò lưu manh à?”

“Tao không có!” Hắn ta đỏ mặt tía tai, giải thích: “Tao chỉ muốn xem mày có bị thương không thôi!”

“Với lại, vừa nãy là nụ hôn đầu của tao đấy, cái gì mà chiếm tiện nghi của mày, tao còn chưa trách mày chiếm tiện nghi của tao nữa kìa!”

“Có lòng tốt mà không biết điều, tao không thèm quan tâm mày nữa!”

Nói xong hắn ta bỏ chạy, sợ ở lại với tôi.

Thật là khó hiểu.

 

back top