Tưởng rằng không gây sự với chuyện yêu hận của bọn họ thì có thể bình yên vô sự.
Ai ngờ, tình tiết đến nhanh như vậy.
Một ngày bình thường trong kỳ nghỉ đông, tôi đang ung dung chơi game trong phòng, dưới nhà đột nhiên ồn ào.
Ba vị đại thần kia không biết bị lên cơn gì mà lại đến nhà tôi.
Tôi cố gắng nhớ lại, cuối cùng cũng tìm thấy điểm nút của cốt truyện.
Hôm nay là sinh nhật Kỳ Minh Dục.
Trước khi tôi xuyên tới, “tôi” đã mời cả ba người họ.
Để sỉ nhục Kỳ Minh Dục, “tôi” còn bắt cậu ta tự tay lo liệu bữa tiệc sinh nhật này, khiến cậu ta phải bận rộn như người hầu, thậm chí bánh kem cũng phải tự tay làm.
Khốn nạn, Ninh Tự à Ninh Tự, trước đây mày đã làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn thế hả?
Một thời gian không gặp, hai người kia thì không có phản ứng kỳ lạ gì.
Chỉ có Trì Mục Dã, vừa nhìn thấy tôi ánh mắt đã lảng tránh.
Trước đây rõ ràng rất ghét tôi, từ sau cái hôn bất ngờ lần trước, hắn ta cứ bóng gió hỏi tôi tại sao không về nhà trọ ở nữa.
Tôi lười quan tâm hắn ta, trực tiếp chặn số.
Thấy đau đầu, tôi đi thẳng đến nhà bếp, kéo Kỳ Minh Dục ra.
“Các cậu cứ chơi đi, tôi lên lầu ngủ một giấc, chơi xong thì cứ về thẳng.”
Bốn người nhìn nhau, không hiểu tôi đang bày trò gì.
“Anh, ở lại chơi cùng đi mà, em đã chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật này lâu lắm rồi.”
Kỳ Minh Dục là người đầu tiên hành động, kéo tay tôi, giọng nói chân thật.
Trì Mục Dã cũng hùa theo: “Ở lại đi, đông người mới vui…”
Thẩm Khê và Yến Hoằng gật đầu, không có ý kiến gì.
Không đúng, tôi có lòng tốt tạo cơ hội cho bốn người các cậu phát triển cốt truyện, các cậu cứ nhất quyết kéo tôi vào làm gì?
Hơn nữa, tại bữa tiệc sinh nhật này, tôi đã khiến cả bốn người ghét mình, trở thành kẻ bị mọi người xa lánh hoàn toàn.
Nếu các cậu cứ nhất quyết muốn tôi tham gia, vậy thì tôi sẽ chơi cùng các cậu.
