Tôi càng ngày càng thấy Bùi Viễn Thụ có vấn đề về đầu óc.
Đã đến để bàn bạc với tôi, vậy tại sao khi nghe tôi có hẹn vào cuối tuần lại xụ mặt xuống.
Sao hả, dân chủ giả, độc đoán thật à?
Còn nữa, câu “Cậu đi chơi với Triệu Khoát đúng không” của hắn là có ý gì!
Chưa nói đến việc làm sao hắn biết tôi và Triệu Khoát là bạn thân từ nhỏ, ngay cả khi tôi đi chơi với Triệu Khoát thì cũng không liên quan gì đến hắn.
Tất cả những điều trên vẫn chưa phải là điều đáng tức giận nhất, điều khiến tôi không thể chấp nhận được là tên khốn này dám nổi giận trước!
Sau khi mạnh bạo kéo rèm giường của tôi, hắn quay lại giường mình.
Tôi thừa nhận, tôi hiểu về Bùi Viễn Thụ quá ít.
Nếu trước đây tôi chỉ thấy vẻ mặt cà khịa của hắn đáng đánh, thì bây giờ tôi thực sự muốn vặn đầu hắn ra xem trong đầu có bị vào nước không.
Cuối tuần, tôi đi gặp một người bạn đã lâu không gặp.
Là một đàn anh trong câu lạc bộ của tôi.
Khi tôi mới tham gia câu lạc bộ, anh ấy đã rất quan tâm tôi.
Thật tiếc là sau khi anh ấy tốt nghiệp, chúng tôi không còn liên lạc nữa.
Vài ngày trước, anh ấy bất ngờ gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng đến thành phố tôi đang ở du lịch, muốn gặp mặt tôi.
Tôi đã không từ chối.
Người ta đã chủ động ngỏ lời rồi mà?
“Lê Sóc! Ở đây!”
Vừa đến nhà hàng đã hẹn, tôi nghe thấy một giọng chào vui vẻ.
“Lâu rồi không gặp, quả thật là không có gì thay đổi nhỉ.”
Chàng trai lịch sự kéo ghế cho tôi, cười nói.
“Vâng, anh Phương Ngôn.”
Tôi gật đầu, phụ họa.
“Haha, tính cách của em vẫn như trước, khiến người ta không kìm được mà muốn thân thiết.”
Phương Ngôn cười.
“Anh có thể gọi em là A Sóc như trước không?”
“Được... được chứ, có gì mà không được.”
Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa trong lòng tôi.
