Trên bàn cơm, Mạc Đậu Đậu xiên cái gì cũng thấy thơm, bé không hề hay biết A Ba và Tần Tần Nghiêu đang ăn trong hạnh phúc và thỏa mãn.
Sau bữa tối, Tần Thượng Nghiêu với thế sét đánh không kịp bưng tai đã rửa xong nồi niêu xoong chảo rồi bế Mạc Đậu Đậu đi về phía phòng tắm: “Cầu Cầu, tắm rửa ngủ!”
“Không ngủ được nha~” Mạc Đậu Đậu hầu như là bị khiêng đi, phản kháng cũng vô dụng.
Không lâu sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nhạc thiếu nhi ru ngủ. Mạc Lan Ngạn quay đầu đi vừa tức vừa buồn cười, Tần Thượng Nghiêu cái tên bệnh thần kinh này, đâu có ai vừa tắm vừa ru con ngủ!
Hắn càng làm vậy Mạc Đậu Đậu càng hăng hái. Nhóc con ngày thường 8 rưỡi nhất định ngủ, hiện tại 9 rưỡi, mắt nhỏ vẫn mở to thao láo.
Tần Thượng Nghiêu ở dưới giường lén lút nhắn tin cho Mạc Lan Ngạn: Có thể đánh ngất không?
Mạc Lan Ngạn: Anh có thể đánh ngất chính mình không?
Tần Thượng Nghiêu: Cậu yêu nó hay yêu tôi!
Mạc Lan Ngạn: Tôi yêu nó!
Tần Thượng Nghiêu: Tôi nói yêu nhất, cậu nghĩ kỹ rồi nói.
Mạc Lan Ngạn: Yêu nhất anh!
Tần Thượng Nghiêu: …………
Tần Thượng Nghiêu: …………
Tần Thượng Nghiêu: …………
Mạc Lan Ngạn: Anh còn không mau cho nó ngủ?
Tần Thượng Nghiêu lập tức không trả lời tin nhắn, tâm trạng nóng nảy vừa rồi sau khi nói chuyện phiếm càng nóng nảy hơn.
Hắn nghi ngờ Mạc Lan Ngạn cố ý chọc hắn, làm hắn sốt ruột.
10 giờ, Mạc Đậu Đậu rốt cuộc không chống nổi cơn buồn ngủ lơ mơ sắp ngủ.
Tần Thượng Nghiêu hận không thể không chờ một giây nào trực tiếp bế Mạc Lan Ngạn đi về phía sô pha phòng khách.
“Tần Thượng Nghiêu, bó bột tôi còn chưa tháo đâu, anh muốn làm gì?”
“Cậu không tháo, cậu câu dẫn tôi như vậy, cậu muốn làm gì?”
“Tôi câu dẫn anh lúc nào?”
“Cậu không à, cậu bảo tôi mua cái lọ nắp xanh nhỏ này?” Tần Thượng Nghiêu cũng không biết giấu cái món đồ chơi này ở đâu mà lấy ra được: “Mạc Lan Ngạn~”
Quá quen thuộc nhau, hận không thể nghe giọng là biết đối phương có ý gì. Tần Thượng Nghiêu duỗi tay bóp chặt hàm dưới Mạc Lan Ngạn bắt cậu há miệng.
“Ưm~” Mạc Lan Ngạn đ.ấ.m hắn, giọng lẫn lộn: “Khẽ~”
“Ừm!”
Mạc Lan Ngạn tức giận đến dùng sức đ.ấ.m hắn. Rõ ràng ý cậu là nhẹ chút, hắn cố ý xuyên tạc thành hôn cậu, còn tăng thêm lực đạo!
Hô hấp chậm rãi biến thành thở dốc. Bên tai truyền đến tiếng mở hộp. Mạc Lan Ngạn nắm cổ áo Tần Thượng Nghiêu: “Hôm nay?”
Lúc mua thứ này, Tần Thượng Nghiêu nói sau này hữu dụng, cậu biết nói là sau khi tháo bó bột. Hiện tại là tạm thời đổi ý?
“Chờ cậu tháo bó bột sau~ nhưng mà~ hôm nay tôi muốn dùng thử một chút, thử một lần~ đi!”
“Thử? Thử thế nào?”
Tần Thượng Nghiêu không trả lời trực tiếp bôi lên ngón tay, dùng hành động tự mình nói cho cậu biết thử thế nào.
________________________________________
Trời hơi sáng, Mạc Lan Ngạn một cước đá người vừa ôm cậu lên giường xuống.
Tần Thượng Nghiêu một chút cũng không tức giận, nhỏ giọng: “Thể lực cậu sao lại kém như vậy?”
“Nếu đều giống anh, cùng trâu như nhau, cuộc sống còn qua nổi không!”
“Như vậy không phải càng qua càng ngọt ngào sao? Vừa đến năm sao, cho cái đánh giá dịch vụ?”
Mạc Lan Ngạn sa sút: “Một sao!”
“Một sao?” Tần Thượng Nghiêu lập tức ngồi dậy bò lại bên gối Mạc Lan Ngạn: “Chỗ nào không thoải mái? Tôi bù lại cho cậu!”
Mạc Lan Ngạn tức giận đến nhéo hắn một cái: “Anh còn tới nữa, anh muốn mạng tôi!”
“Mấy sao?”
“Mười! Mười! Mười! Được rồi đi!”
“Ngủ đi, ngày mai tôi dẫn Đậu Đậu đi công ty, không đánh thức cậu. Bữa sáng chờ cậu tỉnh gọi cơm hộp nhé?”
“Ừm.” Mạc Lan Ngạn không đuổi hắn xuống giường ngược lại rúc chặt vào lòng hắn.
________________________________________
Công ty Tề Dục, hôm nay có người hợp tác dự án mới sẽ xuất hiện. Tần Thượng Nghiêu sáng sớm mang theo Mạc Đậu Đậu xuất hiện ở văn phòng.
Hương vị của sữa đậu nành và quẩy chiên làm Mạc Đậu Đậu lắc lư đầu: “Ngon!”
Tần Thượng Nghiêu lật xem tài liệu không nhìn bé, ngoài miệng lại không quên trả lời: “Ngon thì ăn hết đi.”
Mạc Đậu Đậu: “Ừm!” Sau đó đầu nhỏ quay qua: “Tần Tần Nghiêu ăn không?”
“Tôi uống cà phê.”
“Đắng nha!” Cái giọng đó một chút cũng không giống nói cà phê đắng, ngược lại giống nói cuộc sống hắn quá khổ.
Tay Tần Thượng Nghiêu dừng lại: “Con cười nhạo tôi sao? Tôi nói cho con biết, chờ tôi phát lương, con đi theo tôi cơm ngon rượu say!”
“Lại khổ, lại nghèo?”
Tần Thượng Nghiêu như bị chọc trúng chỗ đau, hắn tiếp tục xem văn kiện trong tay: “Con chờ tôi phát lương, nhất định lấy tiền mặt cho con xem, làm con biết cái gì gọi là có tiền!!”
Tề Dục gõ cửa bước vào: “Hôm nay sớm vậy?”
“Tới xem hợp đồng hợp tác với Hàn gia.” Tần Thượng Nghiêu xem kỹ nội dung: “bên kia ai tới đàm phán?”
Tề Dục kéo ghế trước bàn làm việc hắn ngồi xuống: “Nghe nói là Hàn Hinh Nhi của Tập đoàn Hàn thị.”
Tần Thượng Nghiêu nghe nói xong khẽ nhíu mày.
“Sao vậy? Có vấn đề gì?” Tề Dục hiện tại đặc biệt biết nhìn sắc mặt Tần Thượng Nghiêu.
“Cậu biết người sáng lập Tập đoàn Hàn thị Hàn Hãn cùng ông nội tôi là nhân vật cùng thời kỳ phấn đấu không?”
“Ừm, tuy tôi không phải người Giang Thành các cậu, nhưng những chuyện này vẫn có nghe thấy.”
“Vậy cậu nói vì sao Tập đoàn Tần gia chúng ta đến nay vẫn có quyền lên tiếng trên thương trường, nhà bọn họ lại cũng thế?”
Tề Dục theo suy nghĩ Tần Thượng Nghiêu: “Suy sụp? Không nghe nói a, nhưng mấy năm gần đây giống như tiếng gió nhỏ, cây to đón gió, ẩn lui?”
Hắn suy đoán làm Tần Thượng Nghiêu đều lắc đầu phủ nhận. “Đó là gì?”
Tề Dục nghĩ không ra khác.
Tần Thượng Nghiêu chống tay phân tích cho Tề Dục nghe: “Một quả táo cậu có thể nhai nát nuốt trôi một ngụm không?”
“Lại không phải miệng khủng long, sao có thể lớn như vậy!”
“Vậy một quả táo bị chia thành mấy cánh sau đó có thể nhai nát một ngụm không?”
“Kia khẳng định……” Tề Dục phản ứng kịp: “Hàn gia huynh muội nhiều!”
Gia gia Tần Thượng Nghiêu chỉ sinh ba hắn và tiểu thúc hắn. Cha mẹ hắn qua đời, tiểu thúc học y, cuối cùng trọng trách dừng trên vai hắn, mọi chuyện đơn giản sáng tỏ.
Hàn gia liền không giống nhau.
Hàn Hãn thời trẻ tam thê tứ thiếp, tổng cộng sinh sáu đứa con, đáng nói là sáu người vợ này đều không lãnh chứng kết hôn với Hàn Hãn, mà con cái lại đều là con ruột.
Gia sản liền biến thành mục tiêu tranh đoạt.
Mẹ Hàn Hinh Nhi là con cả Hàn Lễ, nạp rể ở Hàn gia, sau này lại sinh con gái. Có thể nói không được coi trọng nhưng buff chồng chất.
Mà con thứ hai Hàn Kỷ không chỉ là con trai, dưới cũng sinh con trai.
Đến đời Hàn Hinh Nhi kia, nói đơn giản, chính là ba con trai ba con gái.
Người đời trước sớm đã đứng vững gót chân trong Tập đoàn Hàn thị, chia cắt thiên hạ của mình, mà đời sau họ đi vào đơn giản chính là thừa hưởng.
Nhưng thừa hưởng cũng có lớn nhỏ, Hàn Hãn ngay từ đầu đã quyết định!
Loại như Hàn Hinh Nhi này, Tần Thượng Nghiêu đoán quyền lên tiếng của nàng căn bản sẽ không quá lớn, thậm chí tài chính có thể điều động đều hữu hạn.
Mà dự án lần này của Tề Dục cũng là nhận từ người khác ,dự án là dự án tốt, chính là tài chính quá khổng lồ, cho nên công ty nhỏ bình thường không làm.
Bởi vì làm tốt là thương gia trung gian kiếm lời chênh lệch giá, làm không tốt lại là buôn bán lỗ vốn.
Tề Dục nghe vậy có chút sốt ruột: “Vậy hôm nay cái hợp đồng này ký thế nào?”
Tần Thượng Nghiêu cân nhắc cây bút máy trong tay: “Phía trước tôi cùng cậu vào Tập đoàn Hàn thị nói cái dự án này, người phụ trách dự án của họ rõ ràng giả vờ rất coi trọng dự án này lại xoay đầu cho Hàn Hinh Nhi.”
Tề Dục: “Vì sao?”
Tần Thượng Nghiêu: “Muốn xem trò cười của nàng. Hàn Hinh Nhi một lòng muốn mượn thế, sẽ không cân nhắc cái bánh nướng lớn có thể nuốt vào không.”
Tề Dục: “Vậy chẳng phải là muốn tôi thành bia đỡ đạn?”
Tần Thượng Nghiêu nhìn Tề Dục: “Cậu ở Mandarin Oriental học thương mại học cứ như vậy?”
Tề Dục: “Thương mại Mandarin Oriental không dạy tôi thương chiến nhiều vòng vo như vậy!”
Những vòng vo này của Tần Thượng Nghiêu đều là Gia gia dạy. Tề Dục lúc này có chút sốt ruột: “Vậy chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?”
“Chậc, hợp tác vẫn là muốn hợp tác, rốt cuộc tìm không thấy hậu trường có tiền như vậy, nhưng…… Cùng ai hợp tác quyền chủ động phải đặt trong tay chúng ta.”
Tần Thượng Nghiêu buông bút xoa xoa ngón tay. Hắn ngửa ra sau vào ghế dựa: “Cậu có kiểu bạn nhậu không? Có thể khoác lác một chút, đầu óc xoay chuyển nhanh một chút.”
“Ai mà không có!” Tề Dục không rõ chuyện công ty sao đột nhiên lại nhảy sang chuyện riêng.
Tần Thượng Nghiêu thân mình chồm về phía trước, vẫy tay về phía Tề Dục. Tề Dục thò đầu qua, hai người thì thầm một trận.
Tần Thượng Nghiêu nói xong kế hoạch lại nhắc nhở: “Mấy người Hàn gia kia chỉ có con trai thứ hai Hàn Thiên và con trai thứ ba Hàn Văn được coi trọng, bởi vì là cháu đích tôn được đảm bảo.”
Tề Dục hiện tại tư duy cùng hắn ở một đường: “Chúng ta chọn ai ra tay?”
Tần Thượng Nghiêu: “Tôi trước kia cùng hai người họ tiếp xúc qua. Hàn Thiên làm người hòa nhã, Hàn Văn tuy còn trẻ tuổi nhưng lòng dạ thâm.”
Tề Dục không chút do dự: “Chọn Hàn Thiên!”
Tần Thượng Nghiêu lắc đầu: “Chọn Hàn Văn!”
“Vì sao?” Tề Dục không muốn tự tìm việc: “Vạn nhất chọn một người đa mưu túc trí, hắn bắt nạt tôi làm sao bây giờ?”
“Cậu đi yêu đương à? Còn tính hắn cưng chiều cậu hay bắt nạt cậu?” Tần Thượng Nghiêu ghét bỏ: “Cậu là thương gia trung gian kiếm lời chênh lệch giá. Hàn Thiên quản trị không nghiêm, cậu kiếm cái lông! Hàn Văn người này tuy đa mưu túc trí nhưng các cậu là giao dịch, tổn thất chung, vinh quang chung, hắn sẽ không lấy chính mình đùa giỡn.”
Tề Dục thở dài lại thở dài. Vốn dĩ mở công ty chỉ nghĩ làm mình kiếm tiền lẻ tiêu vặt, Tần Thượng Nghiêu đây là muốn hắn cường thế ra khỏi vòng!
“Vậy Hàn Hinh Nhi hôm nay gặp hay không gặp?” Tề Dục trước mặt Tần Thượng Nghiêu không biết đâu là ông chủ, là tiểu đệ.
“Gặp chứ, không gặp, đám huynh đệ cậu làm sao đi khoác lác dự án tốt đây!”
