ENIGMA NGOAN NGOÃN, ĐỪNG NỔI ĐIÊN

Chương 44

Mạc Lan Ngạn nghe thấy ‘ không ngủ ’ lập tức nóng nảy: “Tần Thượng Nghiêu anh đang gài bẫy tôi đúng không, tôi muốn cùng anh phân phòng, anh hỗn đản, đâu có ai mỗi ngày nghĩ chuyện đó, anh đồ trẻ ranh mới hai mươi mấy tuổi, có xem xét tôi đều ba mươi mấy tuổi chưa!”

“Vậy cậu thành thật khai báo!”

Mạc Lan Ngạn nháy mắt ngoan ngoãn hơn nhiều: “Anh hỏi.”

“Có thanh mai trúc mã?”

“Không có!”

“Tình đầu chớm nở yêu thầm?”

“Không có!”

“Cho nên Tần Châu không chỉ là ba Mạc Cầu Cầu mà còn là mối tình đầu của cậu!”

“…………”

Mạc Lan Ngạn làm sao cũng không nghĩ tới hướng đi cuối cùng này cư nhiên lại đi về phía Tần Châu. Tần Thượng Nghiêu cúi đầu cắn mạnh vào cổ cậu: “Tần Thượng Nghiêu, đau!”

“Mạc Lan Ngạn, tôi và Tần Châu…… Ai quan trọng hơn?”

Tần Thượng Nghiêu ghen đến muốn nổi điên, nhưng hắn vẫn luôn không dám hỏi như vậy, sợ ghen không có thân phận lại sợ đáp án không phải chính mình.

“Mạc Lan Ngạn, cậu buông hắn sao? Tôi……”

“Tôi yêu anh!”

Giọng Mạc Lan Ngạn rất nhỏ truyền đến bên tai hắn, nhẹ đến Tần Thượng Nghiêu tưởng là ảo giác của mình.

“…………”

Tần Thượng Nghiêu chống tay kéo ra khoảng cách với người dưới: “Cậu lặp lại lần nữa.”

Mạc Lan Ngạn vừa rồi ôm người một xúc động liền nói, hiện tại mặc dù phòng khách chỉ có hơi sáng, cậu cũng có thể cảm nhận được đôi mắt sáng rực của Tần Thượng Nghiêu đang gắt gao nhìn chằm chằm mình.

Giống thợ săn chờ đợi con mồi chui đầu vào lưới, cậu quay đầu đi: “Không nghe thấy thì thôi, dù sao tôi nói rồi.”

“Mạc Lan Ngạn, hai ta đêm nay không ngủ!”

“Tần Thượng Nghiêu, anh có bản lĩnh thì lấy chuyện khác uy h.i.ế.p tôi!”

Tần Thượng Nghiêu nhích nhích: “Chuyện này là đủ rồi!”

Mạc Lan Ngạn dở khóc dở cười: “Tôi nói, tôi nói!” Cậu giơ tay che kín đôi mắt Tần Thượng Nghiêu, nhẹ giọng và nghiêm túc: “Tần Thượng Nghiêu, tôi yêu anh!”

Tần Thượng Nghiêu đột nhiên cúi đầu, toàn bộ sức lực trên người giống như bị dỡ xuống vậy ôm lấy Mạc Lan Ngạn, hắn chờ những lời này đã lâu.

“Mạc Lan Ngạn, tôi cũng yêu cậu, rất yêu rất yêu!”

Lúc xác nhận quan hệ, Tần Thượng Nghiêu không dám biểu đạt tình yêu, hắn sợ Mạc Lan Ngạn nghe thấy xong bỏ chạy, cho nên hắn giả vờ không để ý lại giữ gìn đến cẩn thận.

“Ô ô ô ô ô…… A ô ô……”

Mạc Lan Ngạn nghe tiếng khóc truyền đến bên tai lại vô ngữ, cậu đ.ấ.m đấm lưng Tần Thượng Nghiêu: “Anh lại phát điên gì đó?”

Tần Thượng Nghiêu quay đầu cắn bên tai cậu: “Tôi cảm động!”

“Nói tiếng người!” Mạc Lan Ngạn mới không tin, cái tiếng khóc này là cảm động, rõ ràng muốn làm chuyện yêu đương.

Tần Thượng Nghiêu thấy mưu kế bị xuyên thủng, hắn làm nũng: “Mạc Lan Ngạn. Tôi còn muốn nghe, cậu nói lại hai lần đi!”

“Cút!”

“Cậu không yêu tôi!”

“Tần Thượng Nghiêu, anh đủ rồi!”

“Lặp lại lần nữa! Một lần!”

“Tần Thượng Nghiêu, hai ta tuy rằng kết giao thời gian không dài, nhưng, hiểu rõ đối phương quá mức, anh, xuống cho tôi, c.h.ế.t đuối!”

Tần Thượng Nghiêu ép Mạc Lan Ngạn không thể động đậy, khí đều sắp không thở nổi.

Tần Thượng Nghiêu đâu chịu buông tha cậu: “Lặp lại lần nữa đi, tôi muốn nghe, Lan Lan, Bà xã”

“…………”

Không có được đồ vật muốn sẽ nổi điên, bị kích thích quá lớn cũng sẽ nổi điên?

Lan Lan Bà xã?

Nếu không phải lúc này Mạc Lan Ngạn bị hắn ép không động đậy, ít nhiều cũng phải run rẩy vì nổi da gà.

“Lan Lan Bà xã~”

“Anh mau câm miệng!”

“Bảo Bối!”

“Anh đủ rồi!”

“Vậy cậu ngoan, gọi một tiếng Ông xã cũng được!”

“Tần Thượng Nghiêu, anh có bản lĩnh trước lên, xem tôi không đánh c.h.ế.t anh!” Mạc Lan Ngạn không thể nhịn được nữa, nhưng giãy giụa hai cái vẫn là thua ở thể trạng.

“Bà xã, rõ ràng là cậu khơi mào trước, cậu sao lại phá hư không khí.”

Tần Thượng Nghiêu không an phận xáo trộn, hắn lại cúi người, mặt rúc vào chỗ cổ Mạc Lan Ngạn: “Cậu xấu hổ đúng không?”

“…………”

Mạc Lan Ngạn trầm mặc lại trầm mặc. Cậu một người ba mươi mấy tuổi chưa từng yêu đương, xấu hổ một chút thì sao!

Ma xui quỷ khiến nói một câu tôi yêu anh đã rất tốt rồi, cư nhiên gặp phải kẻ không biết xấu hổ.

Một câu không đủ nghe hai câu, hai câu không đủ muốn nghe ba câu, biết vậy tính phí!

Cậu mặc kệ Tần Thượng Nghiêu phát điên thế nào, dù sao bảo cậu gọi Ông xã là tuyệt đối không thể.

Tần Thượng Nghiêu thấy cậu không nói lời nào cố ý chơi xấu một chút: “Lặp lại lần nữa, hay gọi một tiếng Ông xã?”

Mạc Lan Ngạn tức giận đến không chịu được, lại lần nữa tay chân cùng dùng muốn giãy giụa lên từ sô pha. Cậu giơ tay liền bị áp tay, nhấc chân liền bị áp chân.

“Mạc Lan Ngạn, còn có thương tích đâu, cậu chuẩn bị tạo phản?”

“Tần Thượng Nghiêu, đại gia anh!”

Sô pha một trận quay cuồng. Mạc Lan Ngạn dùng chân thương đá một cước Tần Thượng Nghiêu: “Đồ ranh đang đánh nhau đâu! Anh làm gì!”

Tần Thượng Nghiêu cười cả người đều run rẩy: “Đánh nhau không phải nên xé quần áo sao?”

“Cút đại gia anh!”

“Suỵt, Mạc Cầu Cầu sẽ tỉnh~” Tần Thượng Nghiêu tiện thối vô cùng, dù sao cách hừng đông còn sớm.

________________________________________

Mạc Lan Ngạn không biết mình ngủ khi nào, trong lúc hôn hôn trầm trầm điện thoại bên gối rung không ngừng.

Nhóm ‘Xã Súc Làm Công’:

Tề Dục: Đồ ranh, tối qua uống rượu đem rượu mấy tháng để dành uống hết!

Tần Châu: Cậu mở công ty không phải vì sáng đi chiều về song hưu sao?

Tề Dục: Vốn là định như vậy, cháu trai cậu thế nào cũng phải giúp tôi hướng lên công ty lên sàn làm, tôi không thể kéo chân sau hắn được!

Tần Châu: Cháu trai tôi cho cậu đi tiếp rượu?

Tề Dục: Cậu coi hắn là người nào!

Lệ Bắc Ngưng: @Tần Châu, hắn hiện tại là fan cháu trai cậu.

Tần Châu: @Lệ Bắc Ngưng, cho cậu một cái chuyên môn phá kỳ án, cậu cũng phải cung phụng!

Lý Thụ Kiệt: @Tề Dục, chúng tôi không uống rượu, khi nào mời chúng tôi ăn cơm?

Tề Dục: @Lý Thụ Kiệt, các cậu không thể đổi con dê kéo lông sao?

Lý Thụ Kiệt: Cậu là ông chủ duy nhất trong chúng tôi!

Tề Dục: @Lý Thụ Kiệt, cậu nói lời này lúc tâm không đau sao? Phú nhị đại Tần Châu kia cậu không thấy sao?

Tần Châu: Tôi học y thì đã cùng ba tôi gạt bỏ quan hệ kinh tế, phú nhị đại chỉ là danh hiệu.

Tề Dục: @Mạc Lan Ngạn, cậu đều cùng phú tam đại nói chuyện, có phải nên mời chúng tôi ăn cơm không?

Lý Thụ Kiệt: @Mạc Lan Ngạn, đúng! Lúc tôi tuyên bố yêu đương, cậu nói thế nào, cái này gọi là mời khách giới thiệu người nhà!

Mạc Lan Ngạn: Các cậu ai mà không biết hắn!

Lệ Bắc Ngưng: @Mạc Lan Ngạn, biết, cùng xác nhận người nhà không phải một chuyện!

Tần Châu: @Mạc Lan Ngạn, tôi làm người nhà có thể đầu tư một nửa!

Mạc Lan Ngạn: @Tần Châu, anh làm tiểu thúc thúc không nên mời cháu dâu ăn cơm sao?

Tần Châu: @Mạc Lan Ngạn, cậu gọi trước đi!

Tề Dục: Tiểu Thúc Thúc!

Lý Thụ Kiệt: Tiểu Thúc Thúc!!

Lệ Bắc Ngưng: Tiểu Thúc Thúc!!!

Mạc Lan Ngạn: …………

Tần Châu: @Mạc Lan Ngạn, tối mai đi chỗ cũ ăn lẩu, tôi mời khách, chờ cậu gọi Tiểu Thúc Thúc nha!

Mạc Lan Ngạn buông điện thoại chui vào trong chăn, lòng xấu hổ của người ba mươi mấy tuổi đang bị chà đạp đến tan nát tối qua!

Gọi Tiểu Thúc Thúc thì gọi Tiểu Thúc Thúc, Ông xã còn gọi rồi sợ gì gọi Tiểu Thúc Thúc!

Sau đó, chờ đến lúc mọi người ngồi tề tựu một bàn, cậu phát hiện cậu vẫn nghĩ quá đơn giản.

Mạc Đậu Đậu quấn lấy Tần Thượng Nghiêu thế nào cũng phải đi siêu thị kế bên lắc lắc xe lắc, hai người họ vừa đi ra, một bàn người hành động nhất trí nhìn về phía Mạc Lan Ngạn.

Họ chờ cái gì không cần nói cũng biết……

 

back top