ENIGMA NGOAN NGOÃN, ĐỪNG NỔI ĐIÊN

Chương 47

Mạc Đậu Đậu cẩn thận đề phòng Tần Thượng Nghiêu lừa mình, đợi rất lâu thấy cả A Ba cũng ngủ, vì thế đôi mắt nhỏ tròn xoe kia cũng nhắm lại.

Nửa giờ sau, người ngủ dưới sàn đột nhiên ngẩng đầu, hắn chọc chọc người trên giường, thì thầm: “Ngủ rồi sao?”

Mạc Lan Ngạn thật sự ngủ, tay quơ quơ lẩm bẩm: “Ngủ!”

Tối qua không có ôm ấp hôn hít, đêm nay Tần Thượng Nghiêu quyết tâm sẽ làm được. Mạc Lan Ngạn buồn ngủ đến không mở nổi mắt không muốn để ý đến hắn, nhưng chỉ lát sau, cơn hỏa nóng che lấp hoàn toàn cơn buồn ngủ.

Tần Thượng Nghiêu rúc vào, giọng nói trở nên trầm thấp: “Tỉnh táo chưa?”

Tỉnh táo cái nỗi gì!

Mạc Lan Ngạn chưa kịp lên tiếng, Tần Thượng Nghiêu ôm người đi về phía ghế sô pha. Người vừa được đặt xuống, bên tai liền truyền đến tiếng mở nắp hộp.

Mạc Lan Ngạn mặc kệ hắn muốn làm gì: “Anh sao lại giấu cái này ở sô pha, lỡ Đậu Đậu nhảy ra thì sao!”

“Nó lật không nổi cái đệm lót phía dưới!” Tần Thượng Nghiêu khó chịu chọc chọc bó bột trên tay cậu: “Sáng sớm mai liền đi tháo đi!”

Mạc Lan Ngạn cười: “Tháo xong cách buổi tối lâu quá tôi sợ anh bốc hỏa!”

“Tôi là thứ lưu manh gì sao?”

“Anh không phải à?”

“Xì ~ Lúc trước cậu móc nối tôi chẳng phải là lưu manh?” Tần Thượng Nghiêu nhớ lại khi đó: “Bà xã, cậu khi đó chủ động nóng bỏng lắm, tháo bó bột xong, cậu tái hiện lại phong độ năm đó đi?”

“Anh đâu phải là người mới tay chân luống cuống như lúc đầu, cần tôi dạy, cần tôi dẫn dắt từng bước!”

“Tôi có thể giả vờ!”

“Tần Thượng Nghiêu! Anh……”

“Được không? Được không? Được không?”

“Được.”

Tiếng động nhẹ nhàng trên sô pha kéo dài thật lâu……

Mạc Lan Ngạn thay áo ngủ được ôm về phòng thì kiệt sức. Cậu nghe thấy điện thoại đầu giường ‘đinh’ một tiếng nhưng không còn sức để nhìn.

________________________________________

Sáng sớm, hơn 8 giờ, Tần Thượng Nghiêu đã mang theo Mạc Lan Ngạn và Mạc Đậu Đậu xuất hiện ở bệnh viện.

Mạc Lan Ngạn vẻ mặt khó chịu, rõ ràng đã nói không cần sớm, không cần sớm!!!

Tần Thượng Nghiêu trốn tránh ánh mắt cậu không nhìn. Hắn gõ cửa phòng Tần Châu: “Chào chú út!”

Tần Châu giơ tay xem đồng hồ: “Hai đứa ai gấp gáp thế?”

“…………”

“…………”

Mạc Lan Ngạn và Tần Thượng Nghiêu ngày thường đều không dậy sớm, hôm nay xuất hiện sớm như vậy ở bệnh viện, ý đồ rõ ràng.

Mạc Lan Ngạn khẽ mắng một câu tục. Tần Thượng Nghiêu lại đắc ý sợ người khác không biết là mình.

Tần Châu thương Mạc Đậu Đậu còn chưa ngủ tỉnh. Tần Thượng Nghiêu ghen, kéo thằng bé về phía sau mình, tình cảm hắn vất vả bồi đắp, không thể để Tần Châu cướp đi.

Tần Châu đẩy Mạc Lan Ngạn vào phòng tháo băng bên cạnh, vừa cởi áo khoác lộ ra cánh tay, Tần Châu: “Mạc Lan Ngạn, cậu có phải béo lên nhiều không?”

“Thật sao?” Mạc Lan Ngạn không muốn thừa nhận.

Tần Thượng Nghiêu ở ngoài cửa muốn dùng hành động nhắc nhở Tần Châu cứu vãn tình hình.

Tần Châu không hiểu ngôn ngữ cơ thể của Tần Thượng Nghiêu, cũng không muốn biết hắn vì sao đột nhiên bị điên, tiếp tục nói: “Đúng thế, cánh tay và cằm nhỏ đều tròn một vòng!”

Mạc Lan Ngạn: “…………”

Tần Thượng Nghiêu: “…………”

________________________________________

Ra khỏi bệnh viện, không khí thân mật vốn có giờ chỉ còn sự im lặng.

Mạc Đậu Đậu cẩn thận quan sát sắc mặt Mạc Lan Ngạn, hắn biết Chú Tần nói A Ba béo, A Ba giận, nhưng mà…… Chú Tần đi mất rồi, sao A Ba còn giận đâu……

“Tần Thượng Nghiêu!”

Đèn đỏ phía trước bật, Mạc Lan Ngạn đột nhiên lên tiếng. Tần Thượng Nghiêu lập tức phanh xe sau đó quay đầu lại cười rất nịnh nọt: “Bà xã cậu nói đi!”

“Kế hoạch hủy bỏ!”

“Tuyệt đối không thể!” Tần Thượng Nghiêu nháy mắt thay đổi sắc mặt: “Mạc Lan Ngạn tôi nói cho cậu biết, tôi chơi ra chơi, giỡn ra giỡn, cậu mà muốn nói chuyện này hủy bỏ, tôi nổi điên cho cậu xem!”

“Tôi cũng nổi điên đây! Ba tháng tròn hai mươi cân, Tần Thượng Nghiêu, anh nuôi heo cũng không béo như vậy đi!”

“Béo tí thì sao, tôi thấy khá tốt mà!”

“Tôi mặc kệ, chờ tôi gầy lại nói!”

“Tôi cũng mặc kệ, đâu có cái kiểu vịt nấu chín bay đi! Nhất định phải tiến hành theo kế hoạch!”

Mạc Lan Ngạn quay đầu nói với Mạc Đậu Đậu: “Đậu Đậu, Tần Tần Nghiêu muốn giành A Ba của con, con ngủ là hắn sẽ hôn ta!”

Mạc Đậu Đậu kinh ngạc, hóa ra Tần Tần Nghiêu thật sự vẫn hôn A Ba sau khi hắn ngủ, hắn nháy mắt nhíu mày giận trừng Tần Tần Nghiêu: “Tối nay con không ngủ!”

Đèn đỏ bật, còi xe phía sau hối thúc. Tần Thượng Nghiêu vừa lái xe vừa than thở: “Mạc Lan Ngạn, cậu thật là đê tiện vô sỉ!”

Hắn không ngờ Mạc Lan Ngạn lại còn vô sỉ hơn. Vừa ra khỏi thang máy cậu ôm Mạc Đậu Đậu đi thẳng vào nhà sau đó không chút do dự đóng sầm cửa lại.

Tần Thượng Nghiêu nhìn chằm chằm khóa vân tay vừa giận vừa buồn cười, mình vẫn là người trước kia không được mời thì không được vào sao?

Hắn khoe khoang vươn ngón tay cái ra, giỡn mặt, hiện tại mình không chỉ có mật mã mà còn có vân tay!

Khóa cửa truyền đến tiếng xoay, vừa mở ra một khe, bên trong liền thò ra một tờ giấy trắng: Tần Thượng Nghiêu cùng người lạ không được vào!

Tần Thượng Nghiêu liếc mắt một cái kéo cửa ra, “Gâu gâu” kêu hai tiếng rồi trước mặt Mạc Lan Ngạn vò tờ giấy lại.

Mạc Lan Ngạn biết ngay tờ giấy này không đáng tin: “Anh không về nhà mình sao?”

“Mạc Lan Ngạn, cậu luôn như vậy qua cầu rút ván, lương tâm không đau sao?”

“Đó là cái gì!” Mạc Lan Ngạn hoặc không làm, đã làm thì làm tới cùng: “Chờ tôi gầy hai mươi cân, chúng ta lại nói chuyện khác.”

Cậu vừa nói vừa hướng sô pha đi.

Tần Thượng Nghiêu mắt dõi theo cậu: “Cậu chắc chắn?”

Mạc Lan Ngạn kiên định: “Chắc chắn!”

Tần Thượng Nghiêu không khách khí: “Mạc Đậu Đậu, chúng ta quét sạch tủ lạnh, đi!”

Mạc Đậu Đậu giọng non nớt: “Đi đâu?”

Tần Thượng Nghiêu xách thằng bé lên: “Đi nhà tôi có thịt ăn, ở đây bầu bạn A Ba con gặm trái cây, tự con chọn!”

Mạc Đậu Đậu kiên định: “Đi nhà chú!”

Vừa dứt lời, một lớn một nhỏ cầm chậu rửa mặt dọn dẹp tủ lạnh cùng tủ đồ ăn vặt, quyết tâm mang hết đồ ăn đi.

Trước khi ra cửa, Mạc Lan Ngạn còn nghe thấy Mạc Đậu Đậu hỏi: “Tần Tần Nghiêu, chúng ta trưa nay ăn gì?”

Tần Thượng Nghiêu quay đầu lại nhìn Mạc Lan Ngạn, đầy mắt là giận: “Vịt, đi xem vịt nấu chín rốt cuộc có bay được không!”

Mạc Đậu Đậu lắc đầu: “Không bay được, nhưng mà vịt luộc không ăn được, chúng ta ăn nướng.”

Mạc Lan Ngạn: “…………”

________________________________________

Cửa đóng lại, cả căn nhà đều yên tĩnh. Mạc Lan Ngạn mở máy tính xem hộp thư, muốn xem trước một thời gian chọn lọc hồ sơ ứng tuyển có phản hồi không.

Ngoài phòng cũng yên ắng, vốn tưởng rằng tiếng gõ cửa sẽ thường xuyên nhưng không hề có.

Mạc Lan Ngạn nhìn thời gian góc dưới bên phải máy tính, cư nhiên mới qua hai mươi phút.

Cậu ngẫm nghĩ, không đúng, qua đi hai mươi phút, Tần Thượng Nghiêu cư nhiên không tới gõ cửa.

Cậu đi đến cạnh cửa, bên ngoài tĩnh lặng, mở cửa đúng như dự đoán không có bóng dáng ai.

Cậu ngó đầu xem cách vách, cửa cách vách đóng chặt.

 

back top