ENIGMA NGOAN NGOÃN, ĐỪNG NỔI ĐIÊN

Chương 48

Trong nhà, Tần Thượng Nghiêu và Mạc Đậu Đậu bò trên thảm sàn, hai người dán vào nhau chơi b.ắ.n bi.

Tần Thượng Nghiêu khoe khoang: “Cầu Cầu, tôi nói cho con, trò này hồi nhỏ tôi chơi với người ta chưa từng thua!”

Ngón tay nhỏ Mạc Đậu Đậu búng ra: “Con cũng chưa thua!” Dù sao hắn lần đầu tiên chơi.

Viên bi theo đường cong búng ra thành công đụng vào hạt châu của Tần Thượng Nghiêu. Mạc Đậu Đậu thu hạt châu vào túi, nhắm chuẩn cái tiếp theo.

“Hắc, thằng nhóc này giỏi đó!” Tần Thượng Nghiêu theo hoạt động của bé nhích người.

Mạc Đậu Đậu: “Một bữa sáng!”

Tần Thượng Nghiêu cười, tiểu hồ ly được Mạc Lan Ngạn chăm bẵm cuối cùng dưới sự dạy dỗ của hắn cũng thành hồ ly hoang!

‘Cốc cốc cốc……’

Tần Thượng Nghiêu mở cửa, cậu bé giao cơm xách theo vịt quay thơm nức: “Chào anh, cơm hộp.”

“Cảm ơn.” Tần Thượng Nghiêu chuẩn bị đóng cửa thì thấy Mạc Lan Ngạn ở cửa cách vách: “Trong nhà tôi để lại một quả táo, một bữa một quả, một ngày ba bữa chắc là hai ngày là có thể gầy xuống!”

“Anh có phải thật quá đáng?”

“Mạc Lan Ngạn, hai ta ai quá đáng?”

“Anh vì chuyện đó tính đói c.h.ế.t tôi, anh không quá đáng sao?”

“Cậu qua cầu rút ván xong còn ác giả cáo gian sao? Cậu mở cái nhóm làm công gì đó của cậu ra, cậu bảo họ phân xử một chút!”

Trong lúc tranh cãi, cửa thang máy lại mở, cậu bé giao cơm đi thẳng đến cửa 607: “Chào anh, cơm hộp!”

Mạc Lan Ngạn nhìn chằm chằm trà quả đặc sệt kia: “Trời còn chưa nóng đâu, không thể để Đậu Đậu uống như vậy.”

Tần Thượng Nghiêu nửa quay đầu lại hét vào trong: “Cầu Cầu, A Ba con muốn con giảm béo!”

Mạc Lan Ngạn kinh ngạc: “Tôi nói khi nào?”

Đầu nhỏ Mạc Đậu Đậu thò ra từ chân Tần Thượng Nghiêu, liếc nhìn A Ba nhà mình ở cách vách, vô tình rụt vào sau đó nói nhỏ: “Tần Tần Nghiêu, đóng cửa!”

Tần Thượng Nghiêu vẻ mặt đắc ý đóng cửa lại.

“…………”

Tìm phân xử?

Tìm ai?

Trong nhóm?

Nói cho họ, hai người họ chuyện đó xuất hiện bất hòa?

Điên rồi sao?

Đám bạn xấu kia nghe xong còn không kéo đến tận nơi vây xem họ cãi nhau!

Nhóm ‘Người Làm Công Xã Súc’:

Mạc Lan Ngạn: @Lý Thụ Kiệt, cậu cùng người yêu nhà cậu nếu bởi vì một chuyện nhỏ xảy ra bất đồng thì làm sao?

Lý Thụ Kiệt: Tôi tay đến thì mặc cơm đến thì há mồm, việc nhỏ không xứng có quyền lên tiếng.

Mạc Lan Ngạn: @Lý Thụ Kiệt, tay đến thì mặc?

Lý Thụ Kiệt: Sao thế? Phụ trách cởi còn không phụ trách mặc à?

Mạc Lan Ngạn: …………

Tề Dục: @Mạc Lan Ngạn, cãi nhau à?

Tần Châu: @Mạc Lan Ngạn, hai cậu mới công khai mà!

Lệ Bắc Ngưng: @Mạc Lan Ngạn, chia tay à?

Lý Thụ Kiệt: @Mạc Lan Ngạn, chia tay có làm nghi thức mời cơm không?

Tần Châu: Không ai quan tâm nguyên nhân cãi nhau à?

Lý Thụ Kiệt: @Mạc Lan Ngạn, cãi nhau thì có nguyên nhân gì, hắn không đủ yêu cậu thôi!

Tề Dục: Lời thoại này sao lại quen thế nhỉ!

Mạc Lan Ngạn: @Lý Thụ Kiệt, nhà cậu không phải không cãi nhau sao?

Lý Thụ Kiệt: Là không cãi a, bởi vì chưa kịp giận đâu, đã hỏi tôi có phải không đủ yêu hắn không!

Mạc Lan Ngạn tự động đưa vào chính mình và Tần Thượng Nghiêu…………

Tần Thượng Nghiêu cho hắn mặc quần áo, hắn không chịu, sau đó đối diện khóc lóc sụt sịt than thở, anh có phải không đủ yêu em………

…………

…………

Tần Thượng Nghiêu không phải Trần Thần Vũ, Lý Thụ Kiệt sẽ nâng niu, mình chắc sẽ đá hắn một cái bảo hắn đừng làm mình làm mẩy!

Lại ngược lại, Mạc Lan Ngạn ảo tưởng chính mình khóc lóc sụt sịt đi chất vấn Tần Thượng Nghiêu, có phải không đủ yêu tôi……

Tần Thượng Nghiêu chắc sẽ trực tiếp xé quần áo cậu, hỏi, muốn yêu như thế nào!

Mạc Lan Ngạn hít sâu một hơi, ‘tình yêu sâu đậm’ chắc chắn không thể hình dung tình yêu của hai người họ……

Mạc Lan Ngạn: Muốn Tần Thượng Nghiêu khóc là không thể, hắn chỉ biết nổi điên!

Tề Dục: Nhà Thụ Kiệt là mèo nhà, nhà cậu là sói đuôi to, có thể giống nhau sao!

Lệ Bắc Ngưng: Chia tay làm nghi thức thì báo trước nha, Mẹ kiếp, gần đây mấy vụ án tôi phiền c.h.ế.t rồi.

Tề Dục: Lại lên báo à, tôi thấy tin tức!

Lệ Bắc Ngưng: Mấy nhà báo này phiền c.h.ế.t rồi, như ruồi đuổi không đi, lại không tiện đắc tội!

Tần Châu: Không nói là án mạng liên hoàn à, tôi thấy hiệu suất trong cục các cậu nhanh hơn trước.

Lệ Bắc Ngưng: Đó là……

Lệ Bắc Ngưng: @Tề Dục, ngươi cúng Thần Tài Tần Thượng Nghiêu kia như thế nào?

Tề Dục: Sao thế? Cậu có Thần Tài à?

Tần Châu: Hắn muốn Thần Tài vô dụng!

Lệ Bắc Ngưng: @Tần Châu, cậu quá đáng rồi, nhìn thấu không nói toạc mà.

Tề Dục: Vậy cậu cúng ai?

Lệ Bắc Ngưng: Trong cục chúng tôi mới về một thằng nhóc rất biết tìm manh mối, vốn tưởng rằng có thể bồi dưỡng, kết quả hôm nay nghe nói vẫn là công tử nhà giàu nào đó đến đây, làm không lâu dài, không được, không thể để hắn chạy!

Tề Dục: Cậu lừa người ta xuống sẽ không sợ cha mẹ công tử tìm tới cửa?

Lệ Bắc Ngưng: Tôi đây là tổ trọng án mà, họ còn dám công khai cướp người?

Tề Dục: …………

Tần Châu: @Tề Dục, cậu còn chưa sợ ba tôi tìm tới cửa, hắn sợ cái gì!

Mạc Lan Ngạn: @Tề Dục, cậu ngày mai gọi hắn về công ty không?

Tề Dục: Hai hôm trước dự án lớn ký xong, tôi cho hắn nghỉ phép dài đó!

Mạc Lan Ngạn: Cậu thấy ai đi làm mà đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày chưa!

Tề Dục: Ngươi có phải hay không hâm mộ ghen tị hận?

Lý Thụ Kiệt: Tôi là!

Lệ Bắc Ngưng: Thêm một!

Tần Châu: Thêm nhị!

Mạc Lan Ngạn: Thuần hận!

Cả nhóm nhìn chằm chằm điện thoại cười khúc khích!

________________________________________

Qua giữa trưa, Mạc Lan Ngạn đói đến đi đi lại lại trong phòng. Tần Thượng Nghiêu thật sự tàn nhẫn, cư nhiên thật sự không để lại chút đồ ăn nào.

Cậu cầm lấy điện thoại rúc vào sô pha, không có ăn thì không gọi cơm hộp được sao!

Chỉ là ngón tay vừa nhấp vào phần mềm, ngoài cửa truyền đến từng đợt hương thơm……

Cậu càng đến gần cửa mùi hương càng đậm, mở cửa, một lớn một nhỏ lại lần nữa ngồi ở cửa thang máy ăn cơm.

Tần Thượng Nghiêu quay đầu xem cậu: “Ô, trùng hợp thế!”

Trùng hợp cái nỗi gì!

Tầm mắt Mạc Lan Ngạn dừng ở bàn nhỏ. Tần Thượng Nghiêu liếc mắt ra hiệu cho Mạc Đậu Đậu: “Lẩu ngon không?”

Mạc Đậu Đậu: “Ngon, vịt quay cũng ngon.”

Tần Thượng Nghiêu: “Trà quả hớp một ngụm!”

Mạc Đậu Đậu co vai rất khoa trương hớp một ngụm. Tần Thượng Nghiêu: “Ngọt không?”

Mạc Đậu Đậu: “Ngon!”

Hai người đồng thời quay đầu xem Mạc Lan Ngạn. Tần Thượng Nghiêu nhướn mày hướng Mạc Đậu Đậu: “Ngồi xuống ăn cùng?”

‘Rầm!’

Mạc Lan Ngạn đóng cửa lại!

Một lát sau, cửa thang máy, Mạc Lan Ngạn ngồi cạnh Tần Thượng Nghiêu, ba người thẳng hàng. Mạc Lan Ngạn đói đến gắp đồ ăn vài lần: “Anh chỉ mua hai ly trà quả sao?”

Trong mắt cậu mang theo oán giận như thể Tần Thượng Nghiêu dám gật đầu, cậu liền dám lật bàn. Chỉ thấy Tần Thượng Nghiêu từ dưới bàn lấy ra ly trà quả thứ ba đặt trước mặt cậu.

Mạc Lan Ngạn nhấp một ngụm trà quả, nháy mắt cảm thấy mãn nguyện.

Tần Thượng Nghiêu dịch người lại gần cậu, còn chưa mở lời đã bị Mạc Lan Ngạn đưa tay chắn mặt đẩy trở lại: “Tôi chưa gầy trước đều không nói chuyện nữa!”

“Má nó!” Tần Thượng Nghiêu nháy mắt bực bội: “Mạc Lan Ngạn, hóa ra cậu giảm béo trước là trừng phạt tôi đâu, cậu buông đũa xuống cho tôi, buông trà quả!”

Mạc Lan Ngạn cầm trà quả quay người đi không thèm để ý hắn: “Tần Thượng Nghiêu, anh có phải căn bản không yêu tôi, chỉ là thèm thân thể tôi!”

“Cậu nói bậy! Mạc Lan Ngạn, cậu hiện tại trừ qua cầu rút ván, còn học được đổi trắng thay đen à?”

“Vậy hai ta nói chuyện tình cảm thuần túy đi!”

“Tôi thèm thân thể cậu!”

Câu trên làm bộ muốn nổi điên người câu tiếp theo thành thật dẹp bỏ giận dữ trực tiếp ngồi trở lại ăn cơm.

Thang máy mở, Mạc Lan Ngạn và Tần Thượng Nghiêu đồng thời quay đầu lại. Trang Điềm xách theo một cái đồ chơi lớn đi ra: “Các cậu làm gì đấy?”

Tần Thượng Nghiêu chỉ vào lẩu: “Ăn cơm trưa chứ sao!”

Trang Điềm nhìn quanh: “Cái cửa thang máy này có cảnh đẹp hay lãng mạn chỗ nào?”

Mạc Đậu Đậu mắt nhỏ nhìn chằm chằm đồ chơi không nói tiếng nào.

Tần Thượng Nghiêu lắc đầu: “Đây là cuộc sống!”

Trang Điềm đá hắn một cái: “Cậu bị đuổi ra khỏi nhà à?”

 

 

back top