Phó Minh Trinh lớn lên ở một nơi văn minh, nơi con người đề cao tình yêu, sự tôn trọng và lòng thiện lương.
Lớn lên trong môi trường đầy tình yêu thương như vậy, Phó Minh Trinh có một phần cố chấp với những điều thiện lành.
Mãi cho đến khi bị dìm chết, những thiện ý ấy mới biến thành sự lạnh lùng.
Anh biết mình nên trở về quê hương, nơi đó không chỉ là nơi anh đến mà còn là chốn anh thuộc về.
Nhưng không có sự cho phép của Ngọc Căng, anh không thể rời khỏi nơi này.
Anh cứ sống cuộc sống bình thường, cho đến ngày thứ bảy.
Ngọc Căng, với khuôn mặt tái nhợt và cơ thể tiều tụy, mới xuất hiện trước mặt anh.
Y đã mất đi phân nửa sinh khí, mang theo vẻ yếu ớt của một bệnh mỹ nhân hấp hối.
Phó Minh Trinh lập tức nói với y: “Nếu chàng đã khỏe lại, ta cũng nên đi. Tổng lý đã kể hết mọi chuyện trước đây cho ta nghe, và ta cũng đã đ.â.m chàng nhiều nhát. Chúng ta coi như hòa nhau. Ta quyết định về nhà, nhưng họ nói phải có lệnh của chàng mới thả ta đi.”
“Chàng phải đi sao?” Ngọc Căng ôm ngực, lập tức thổ ra một ngụm máu.
Máu tươi thấm ướt vạt áo trắng tinh của y, giống như đóa hồng mai nở rộ trên nền tuyết trắng.
Đôi mắt đẹp của y lập tức đỏ hoe: “Trước đây là ta sai, ta không nên không tin chàng, Minh Trinh, ta biết lỗi rồi. Sau này chàng nói gì ta cũng nghe, chàng có thể đừng đi không?”
Phó Minh Trinh từng kể rất nhiều chuyện về quê hương cho Ngọc Căng nghe. Y biết từ đó đến đây phải mất một thời gian rất dài.
Nếu Phó Minh Trinh trở về, chắc chắn sẽ không quay lại nữa. Đời này, họ sẽ không còn cơ hội gặp nhau.
“Không được.” Phó Minh Trinh không hề giả vờ hay làm bộ làm tịch.
Anh thật sự đã quá mệt mỏi. Anh không muốn lãng phí thêm thời gian cho mối tình này.
Trải qua một lần sinh tử, anh nhìn nhận chuyện tình yêu đã phai nhạt.
Anh lý trí dùng lý trí để suy xét vấn đề, nắm bắt sự hổ thẹn của Ngọc Căng dành cho mình: “Vì chàng không tin ta, ta đã c.h.ế.t một lần rồi. Nếu chàng không chịu buông tha, ta chỉ có thể c.h.ế.t thêm lần nữa.”
Anh chỉ muốn uy h.i.ế.p Ngọc Căng một chút, nhưng y bị dọa đến tái cả mặt, vội vàng bịt miệng anh lại: “Chàng đừng nói nữa, để ta suy nghĩ, để ta suy nghĩ được không?”
“Ta nhất định phải đi,” Phó Minh Trinh không chấp nhận sự lừa dối, “Dù chàng có đồng ý hay không.”
“Ta... có lẽ phải mất nửa năm mới có thể thả chàng đi.”
Phó Minh Trinh biết Ngọc Căng sẽ không nói dối, nên truy vấn: “Vì sao lại cần nửa năm? Chàng có đang kéo dài thời gian không? Chờ nửa năm sau lại nói thêm nửa năm nữa?”
Ngọc Căng lặng lẽ nhìn anh, vẻ đẹp tinh xảo như một đóa sương hoa tàn úa: “Ta sẽ đi cùng chàng. Nửa năm này, ta cần chuẩn bị bồi dưỡng một Quốc chủ mới. Như vậy, dù ta có rời đi, Ngọc La quốc cũng sẽ không đại loạn.”
“Sao có thể?” Phó Minh Trinh không ngờ Ngọc Căng lại có thể vì anh mà làm đến mức này.
Y chưa từng rời khỏi Ngọc La quốc. Hơn nữa, người dân nơi đây tư tưởng bảo thủ, lạc hậu, đều tin rằng rời xa cố thổ là thiếu đi gốc rễ, linh hồn sẽ không bao giờ được an bình.
Trong thời gian ở Ngọc La quốc, Phó Minh Trinh biết rõ người dân nơi đây từ nhỏ đã được dạy một điều: nếu rời khỏi Ngọc La quốc, linh hồn họ sau khi c.h.ế.t sẽ mãi mãi phiêu bạt, không bao giờ trở về được cố thổ và không thể được yên nghỉ.
Phó Minh Trinh, người từng được giáo dục hiện đại, không quan tâm đến thế giới sau khi chết, nhưng Ngọc Căng thì khác, y tin tưởng tuyệt đối vào những chuyện quỷ thần đó.
Nghĩ đến đây, Phó Minh Trinh nửa điểm cũng không muốn dẫn y đi.
Anh lạnh mặt: “Ta sẽ không mang chàng đi. Chàng rời khỏi mảnh đất này, chàng sẽ không còn gốc rễ. Hơn nữa, sau khi c.h.ế.t linh hồn chàng sẽ mãi mãi phiêu dạt, ta không gánh nổi vận mệnh của chàng.”
“Chàng cứ đi đi, ta không cần chàng. Nếu chàng không chịu buông tha ta, ta sẽ luôn có cách để khiến chàng phải buông tay.” Phó Minh Trinh thể hiện sự cứng rắn: “Chàng nghĩ chúng ta có thể quay lại như trước được sao? Vì sự tôn kính của chàng dành cho nước thánh, ta đã c.h.ế.t một lần. Chàng cũng bị ta đ.â.m gần c.h.ế.t một lần.
Đã đi qua Quỷ Môn Quan, chúng ta không còn nợ nần nhau nữa. Chàng đi theo ta, ta lại phải thiếu nợ chàng. Ta không muốn dính líu gì đến chàng nữa.”
“Ngọc Căng, chàng biết không? Ta đã không còn yêu chàng.”
Khi nói ra những lời này, mắt anh không có nước mắt.
Anh nhìn đôi mắt đẫm lệ của Ngọc Căng, trong lòng cũng không còn chút cảm xúc dư thừa nào: “Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cái gọi là tình yêu hay ái tình gì đó, ta đều nhìn thấu rồi. Chàng là Quốc chủ một quốc gia, chàng có trách nhiệm của mình. Chàng đến đất nước ta, chàng có thể làm gì?
Không có người quen, ngay cả quần áo chúng ta cũng không giống nhau. Chàng bảo thủ như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều thứ không quen. Ngọc Căng, ta sẽ không mang chàng đi.”
Anh nói nhiều đến mức khô cả cổ họng, nhưng Ngọc Căng dường như không nghe lọt. Y chỉ nói: “Ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng.”
Nói rồi, y vội vàng rời đi.
Phó Minh Trinh cảm thấy khó chịu với cục diện hiện tại, nhưng anh tin lời hứa của Ngọc Căng là y sẽ tuân thủ.
Anh tin chắc y sẽ thả anh đi sau nửa năm. Còn chuyện Ngọc Căng có đi hay không, anh cũng không để tâm lắm.
Có lẽ Ngọc Căng chỉ là nhất thời cảm xúc dâng trào, nói cho vui thôi.
Nhưng ngày hôm sau, Ngọc Căng đã dẫn theo một thiếu niên cực kỳ tuấn mỹ đến. Thiếu niên có làn da trắng tuyết, dung mạo có vài phần tương tự Ngọc Căng.
Y giới thiệu với Phó Minh Trinh: “Đây là con của huynh trưởng ta, sẽ là Quốc chủ tương lai của Ngọc La quốc.”
Phó Minh Trinh không ngờ Ngọc Căng lại làm thật.
Thiếu niên nhanh chóng rời đi, vì cậu có rất nhiều bài học phải học.
Ngược lại, Ngọc Căng lại rảnh rỗi, cả ngày quấn lấy Phó Minh Trinh. Anh đi đâu y theo đó, còn yêu cầu anh kể về đất nước của mình.
Ánh mắt y trong suốt: “Chàng có thể dạy ta biết chữ không? Nếu ta biết chữ, khi đến đó sẽ không trở thành gánh nặng cho chàng.”
“Chàng đẹp như vậy, chỉ cần uốn éo một chút thôi là sẽ có người thưởng tiền. Chàng có thể bán nhan sắc, như vậy sẽ không làm liên lụy ta.”
Ngọc Căng là một tảng đá ngoan cố, y quen coi lời Phó Minh Trinh nói là thật.
Y rủ hàng mi dày xuống, biểu cảm có chút ủy khuất. Vẻ đẹp của y, vì sự mất mát này mà trở nên mong manh, mang vẻ đẹp bi thương như Tây Thi ôm tim. “Ta không muốn múa cho người khác xem.”
Phó Minh Trinh lập tức cảm thấy mình có tội. Đây là một loại thói quen bản năng trong cách hai người chung sống.
Khi còn yêu Ngọc Căng, anh không đành lòng để y chịu một chút tủi thân nào.
Nhưng giờ đây, họ đã là người lạ. Anh càng muốn làm khó Ngọc Căng, lạnh nhạt đẩy tay y ra.
“Hiện tại chàng là Quốc chủ, có tất cả, không thiếu gì. Nên chàng mới có những ý nghĩ ngây thơ muốn đi theo ta. Nhưng khi đi rồi, chàng sẽ chẳng còn gì.
Về nhà ta, ta có gia đình, bạn bè, có thể dễ dàng tìm được công việc. Còn chàng? Chàng không biết chữ, không có kỹ năng sinh tồn ở bên đó.
Chẳng lẽ chàng chờ ta nuôi dưỡng chàng? Cuối cùng cũng chỉ rơi vào kết cục bán rẻ nhan sắc thôi. Sự thật là vậy, chàng đừng đi theo ta. Ta thật sự đã không thích chàng nữa.”
Phó Minh Trinh nói rất nhiều, nhưng đối với Ngọc Căng, lời lẽ đau đớn nhất chính là câu cuối cùng.
Đôi mắt y đỏ ngầu hoàn toàn, khuôn mặt trắng bệch như một con quỷ vẽ da lạnh lùng.
Y biết Phó Minh Trinh đã c.h.ế.t một lần, không còn tình cảm với y nữa, nhưng y vẫn không thể buông tay.
