Y nhất định phải quấn lấy Phó Minh Trinh, dù chỉ có một phần vạn khả năng, y cũng không muốn buông tha. Y như đã hạ một quyết tâm rất lớn:
“Chàng không muốn dạy ta cũng không sao. Nếu đến lúc đó ta làm liên lụy chàng, chàng muốn làm gì ta cũng được.”
Lời này khiến Phó Minh Trinh cứng họng. Y nói mơ hồ, nhưng biểu cảm lại mang theo sự ủy khuất.
Một Quốc chủ đường đường, vì muốn ở bên anh, lại sẵn sàng từ bỏ cả tôn nghiêm, thậm chí phá vỡ cả giới hạn tâm lý về việc bán nhan sắc.
Phó Minh Trinh cảm thấy mình thật đáng chết. Anh cố ý dọa Ngọc Căng. Nếu Ngọc Căng thật sự đi theo, anh sẽ không thể làm ngơ.
Chính vì điều đó, anh mới muốn dọa y, không cho y đi theo mình.
Nhưng cuối cùng lại rơi vào tình cảnh này. Phó Minh Trinh nhìn khuôn mặt Ngọc Căng, không còn cách nào khác, đành chỉ tay ra cửa: “Chàng đi trước đi, ta tạm thời không muốn nói chuyện với chàng.”
Người bị đuổi chần chừ một lúc, rồi chậm rãi đứng dậy, bước ra ngoài.
Y bị Phó Minh Trinh đ.â.m nhiều nhát, cơ thể còn chưa hồi phục đã đến đây. Bóng dáng y đi trong gió, giống như một cành hàn mai bị bẻ gãy.
Phó Minh Trinh tự nhủ không được mềm lòng. Những gì Ngọc Căng làm chẳng qua là để chuộc lỗi cho quá khứ.
Bọn họ không thể nào có tương lai. Anh tự an ủi mình như vậy, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng anh không ngờ cháu trai của Ngọc Căng lại lén chạy đến tìm mình.
“Ngươi tới làm gì?”
Khuôn mặt thiếu niên kiêu căng, ánh mắt bùng lên lửa giận: “Chính là ngươi làm Quốc chủ bị thương! Ngươi sao dám như thế! Ngài ấy vì ngươi mà làm mọi chuyện! Vì ngươi mà ngài ấy sẵn lòng mang danh ô nhục đời sau, lấp cả sông Ngọc La! Ngươi có biết làm chuyện đó, có bao nhiêu người mong ngài ấy c.h.ế.t không? Bao nhiêu người đang dùng tà thuật nguyền rủa ngài ấy? Ngài ấy sẵn sàng bỏ lại tất cả để đi theo ngươi, còn ngươi thì sao? Ngươi nói gì với ngài ấy? Ngươi còn muốn biến một người cao ngạo như ngài ấy thành hạng người bán rẻ tiếng cười! Ngươi sao dám?”
Phó Minh Trinh không ngờ cuộc nói chuyện riêng tư của hai người lại bị nghe lén.
